webnovel

Chương 201: Gặp mặt (3)

Editor: Nguyetmai

"Lần này trở lại…"

An Noãn biết anh muốn hỏi điều gì, cô ngắt lời anh, "Em được điều đến Bắc Kinh làm việc, có lẽ cũng không lâu nữa là sẽ bị điều về rồi."

"Bắc Kinh?" Thường Tử Phi hơi nhăn mày, "Công ty nào vậy?"

"Là JM anh biết không? Bây giờ em là trợ lý của nhà thiết kế hàng đầu của JM, thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia vào một số thiết kế của họ."

Thường Tử Phi lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Em làm ở JM sao? Công ty thiết kế xây dựng đỉnh cao thế giới đó á?"

An Noãn cười, đùa giỡn nói, "Em lợi hại không? Thật ra là em gặp được thời cơ tốt thôi, năm đó khi em rời khỏi Giang Thành, kỳ thật em đã đến Anh, tháng đầu tiên vẫn chưa thích nghi với khí hậu ở đó, lúc đó em vẫn luôn điều dưỡng thân thể, mấy tháng sau đó, em gần như đã chạy khắp cả nước Anh, thưởng thức kiến trúc của họ, còn đi thăm thú vài đất nước khác. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, em đã tình cờ gặp một quản lý cấp cao của JM vài lần, sau đó anh ta thấy em thích kiến trúc như vậy liền có lòng tốt giới thiệu em đến JM học tập."

"Thật sự rất đáng ngưỡng mộ, đến cả anh cũng thấy ngưỡng mộ em rồi, lúc anh còn du học ở nước ngoài cũng rất có hứng thú với công ty đó, nộp lý lịch mấy lần nhưng vẫn không có chút tin tức nào. An Noãn, em đúng là ở hiền gặp lành mà."

"Em cũng cảm thấy như vậy." An Noãn hì hì cười nói.

"Lần tới công ty bọn anh khánh thành một trung tâm thương mại mới, có thể nhờ JM mở cửa sau được không? Đã mấy lần bên anh muốn mời JM thiết kế cho nhưng đều bị từ chối với lí do không có thời gian."

An Noãn rất thoải mái đồng ý với anh.

"Sự nghiệp em thuận lợi như thế, vậy còn chuyện tình cảm thì sao? JM có nhiều cao thủ như vậy, không đi tìm một người bạn trai tâm đầu ý hợp trong đó sao?"

An Noãn tự giễu nói, "Cao thủ ở JM làm sao có thể vừa ý một cô gái Trung Quốc như em, hơn nữa, em là một cô gái mạnh mẽ, không có bạn trai em vẫn có thể sống vui vẻ đầy sức sống như thường."

Thật ra lúc nói câu này, An Noãn bị chột dạ. Cô cũng đã từng nói những lời này với Lâm Dịch Xuyên, anh ta vô cùng khinh thường nói, "Em mà cũng có thể xem là cô gái mạnh mẽ sao?"

Ánh mắt đó, vẻ mặt đó, bây giờ An Noãn nhớ lại cũng cảm thấy tức giận.

"An Noãn, anh nghiêm túc đấy, em nên tìm một người tốt mà lấy đi."

An Noãn trề môi, "Sao giờ anh lại dài dòng giống dì Nghê thế?"

"An Noãn, có phải em vẫn không quên được Mạc Trọng Huy cho nên mới không có cách nào tiếp nhận một tình cảm mới không?"

"Em giống kiểu người như vậy lắm sao? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, em đâu có chung tình như vậy."

Thường Tử Phi thở dài cười nói, "Vậy thì tốt, Mạc Trọng Huy đã đính hôn với một cô gái con nhà giàu có ở Hồng Kông rồi, mọi người đều thấy họ đẹp đôi, môn đăng hộ đối, vị hôn thê của anh ta còn là sinh viên hạng ưu của Harvard."

"Em biết mà, ở Bắc Kinh đang truyền tai nhau câu nói này, chỉ có cô gái danh giá như vậy mới xứng với anh ta. Yên tâm đi, nếu như em vẫn chưa buông bỏ được anh ta thì em đã không trở lại rồi."

Sáng sớm ngày hôm sau An Noãn về Bắc Kinh, cô sợ nếu lại gặp thêm người quen nào nữa sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.

Cô không nhờ Hứa Vĩ Thần đến đón mà tự mình gọi xe đến khách sạn. Có lẽ Hứa Vĩ Thần đã đến công ty rồi, An Noãn an nhàn thoải mái ngủ một giấc trong khách sạn.

Đợi đến lúc cô tỉnh dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Hứa Vĩ Thần, trên mặt dường như vẫn còn sự bực tức.

"Cô có biết mấy ngày nay tôi bận thành ra cái gì rồi không? Cô là trợ lý của tôi, không gánh vác một phần giúp tôi mà lại còn ở đây ngủ một giấc ngon lành như thế! An Noãn, cô có tin tôi nướng cô luôn không, bây giờ tôi là cấp trên trực tiếp của cô đấy."

An Noãn cảm kích bò dậy khỏi giường, cười hì hì nói, "Tôi mới trở lại, có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ cho anh không?"

"Đương nhiên là có rồi, tôi sắp bận phát điên rồi đây."

Lời Hứa Vĩ Thần không hề phô trương chút nào, anh ta cùng với đội ngũ thiết kế của mình làm việc bất kể ngày đêm ròng rã suốt một tuần lễ.

Trước giờ anh ta luôn làm việc cực kỳ nghiêm túc, với chức vụ là trợ lý của anh ta, An Noãn trốn không thoát hạng mục này.

Trải qua tất cả nỗ lực của cả đội ngũ, cuối cùng cũng đã làm ra được kế hoạch sơ bộ.

An Noãn đang muốn trở về ngủ một giấc, Hứa Vĩ Thần lại nói với cô, "An Noãn, chiều mai ba giờ, cô đi dự một cuộc họp ở Mạc thị với tôi."

"Anh đưa người khác đi có được không? Tôi muốn nghỉ ngơi."

Hứa Vĩ Thần sa sầm mặt mày, vô cùng nghiêm túc nói, "Tôi là cấp trên hay cô là cấp trên?"

An Noãn bĩu môi, Hứa Vĩ Thần một khi đã bắt đầu làm việc thì chẳng nể nang ai hết, thân thích cũng không thèm nhận luôn, An Noãn lười phải nói thêm với anh ta.

Buổi tối hôm đó, Hứa Vĩ Thần đưa cô ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn xong, trên đường về, Hứa Vĩ Thần lại bị nôn thốc nôn tháo.

Mấy ngày này anh ta đều không được ăn bữa cơm nào tử tế, vẫn luôn dựa vào cà phê để vực tinh thần.

An Noãn hơi lo lắng nói, "Hứa Vĩ Thần, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến buổi thuyết trình ngày mai đấy."

"Không phải lo, còn có cô mà, vừa hay tôi nói tiếng Trung không trôi chảy lắm, cô thuyết trình giúp tôi đi." Anh ta nằm trên giường trêu chọc.

An Noãn trợn mắt liếc nhìn anh ta, giọng điệu khó chịu nói, "Hứa Vĩ Thần, anh đừng có quá đáng."

"Tôi làm sao mà quá đáng? Cô quên rồi sao, mấy lần trước, hạng mục ở San Francisco không phải đều do cô thuyết trình cả sao?"

"Chuyện đó khác, lần đó là vì…"

"Vì cái gì? Bởi vì có lão Lâm nhà cô, cho nên cô không căng thẳng phải không?"

An Noãn không nói thêm gì nữa.

Đó là một hạng mục khá lớn, Lâm Dịch Xuyên kiên quyết để cô trình bày, tuy rằng An Noãn đã gặp không ít những tình huống có quy mô lớn như vậy, nhưng tự mình đứng lên thuyết trình lại là lần đầu tiên của cô, xét về mặt cá nhân, Lâm Dịch Xuyên đã giúp cô làm rất nhiều việc, anh thức suốt mấy đêm giúp cô chuẩn bị tài liệu. Đến hôm đó, Lâm Dịch Xuyên còn đích thân đi với cô đến San Francisco, anh vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cô.

Từ trước buổi thuyết trình anh tạo cho cô không ít áp lực, nhưng khi đã đến ngày đó rồi, Lâm Dịch Xuyên lại an ủi cô, "Không sao đâu, có xảy ra sai sót gì thì vẫn còn có anh mà. Yên tâm đi, có anh ở đây, em không phải sợ gì cả."

Ngày hôm đó An Noãn đã vô cùng thành công, phần trình bày của cô nhận được những tràng vỗ tay vang dội.

"Hứa Vĩ Thần, bây giờ anh đừng nói nhiều như vậy, thuốc đau dạ dày của anh đâu, mấy ngày nay bận rộn quên nhắc anh uống thuốc rồi."

An Noãn giúp anh ta tìm thuốc đau dạ dày, rồi rót một cốc nước ấm, cho anh ta uống thuốc.

"Anh nghỉ trước đi, đợi lát nữa đói bụng, tôi nấu cháo cho anh ăn."

Hứa Vĩ Thần nằm trên giường cười nói, "Đây chắc hẳn là đãi ngộ của lão Lâm rồi, bị bệnh tốt thật, có thể thấy được dáng vẻ dịu dàng như thế này của cô."

An Noãn phỉ nhổ, "Hứa Vĩ Thần, sao mà anh không có chút lương tâm nào thế? Mấy năm nay có lần nào anh bị bệnh, bị đau dạ dày mà tôi không chăm sóc anh đâu."

"Đúng vậy đúng vậy, cô là trợ lý của tôi, may nhờ có cô chăm sóc tôi tốt như vậy. Khi trở về giúp tôi nói vài tiếng với lão Lâm, tôi đã bệnh thành ra thế này rồi, anh ta là giám đốc điều hành mà cũng không đến hỏi thăm tôi một chút."

"Được rồi được rồi, anh nghỉ ngơi đi, anh nói nhảm nhiều thật đấy."

An Noãn nhét chăn vào giúp anh ta.

Tên này chắc thật sự mệt lắm, mới một lát đã ngủ say rồi.

Ngày hôm sau, Hứa Vĩ Thần nói bụng anh ta đã đỡ nhiều rồi, kiên quyết đi đến Mạc Thị dự họp, An Noãn cản cũng không được, thật ra cô cũng đã chuẩn bị tốt việc tiếp nhận công việc của anh ta.

Bab berikutnya