webnovel

Chương 167: Mạc Trọng Huy phát điên, tập đoàn Phi Vũ phá sản (4)

Editor: Nguyetmai

Thường Tử Phi day day điểm giữa đôi mày, chỗ đó đã nhức buốt mấy ngày nay.

"Tử Phi, tôi không biết cậu đã làm gì mích lòng ngài Mạc, nhưng tôi hiểu cậu rất rõ. Hãy hạ mình tới xin lỗi ngài Mạc, cho dù không vì cậu thì cũng vì người nhà cậu, vì Phi Vũ mà cậu và Hoa Vũ gây dựng nên."

Thường Tử Phi ngồi xuống ghế, bình tĩnh một cách khác thường, hỏi: "Rời khỏi Phi Vũ, cậu muốn đi đâu?"

"Tôi đã nhận được offer của Mạc Thị rồi."

Thường Tử Phi ấn mạnh vào giữa đôi mày: "Mạc Thị đưa ra điều kiện tốt gì?"

Thẩm Bái hơi nhíu mày, thành thật nói: "Tử Phi, ngay cả Mạc Thị không đưa ra bất cứ điều kiện ưu việt nào, tôi cũng không dám không nghe lời ngài Mạc. Huống chi, điều kiện của họ đưa ra quả thật rất hấp dẫn, Mạc Thị giúp tôi trả toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng với Phi Vũ, còn trả lương cao gấp đôi Phi Vũ."

Thường Tử Phi khoát tay, thản nhiên nói: "Cậu đi đi."

"Tử Phi, tôi xem cậu là anh em, mong cậu nghe tôi khuyên một câu, đừng đấu với ngài Mạc nữa, cả Giang Thành này không có ai có thể đấu với hắn, ngay cả Lương Trạch Minh cũng phải cúi đầu khom lưng trước hắn. Đàn ông đàn ang, co được giãn được, cúi đầu nhận sai thì có hề gì?"

"Nếu người phụ nữ của cậu bị một người cướp đi, hắn ngủ với cô ấy, rồi lại bảo cậu dập đầu nhận lỗi với hắn, cậu có bằng lòng không?"

Thẩm Bái mím môi, xoay người bỏ đi.

Suy cho cùng, tập đoàn Phi Vũ bị hủy bởi một người phụ nữ.

***

An Noãn nghỉ ngơi một tuần, vết thương trên chân cô đã đỡ hẳn, bây giờ cô đã có thể xuống giường. Mỗi ngày Thẩm Cầm Phong đích thân tới thay băng bôi thuốc cho cô, thú vui hàng ngày ngày An Noãn là trêu chọc Thẩm đại mỹ nhân.

Mấy ngày nay, ngay cả Trương Húc cũng không thấy bóng dáng đâu, nhưng cậu ta đã bố trí người giúp việc chăm sóc cho cô.

Không thấy Mạc Trọng Huy, An Noãn ăn uống rất ngon miệng hơn hẳn, ngày nào cũng ăn rất nhiều. Việc này khiến mấy người giúp việc rất phiền muộn, cho rằng An Noãn trút giận bằng cách ăn uống vô độ.

"Bác sĩ Thẩm, ngày hôm nay tôi có thể tắm được chưa?"

"Nghe tôi đi, vẫn chưa được, trừ phi có người tắm cho cô. Cậu Mạc không có ở nhà, hay là để tôi giúp cô?"

Thẩm Cầm Phong cũng thích nói đùa với cô, đề nghị một cách rất nghiêm túc.

"Tôi thì sao cũng được, nhưng không biết Mạc Trọng Huy có vui lòng hay không thôi."

Thẩm Cầm Phong trợn trắng mắt, cười nói: "Chỉ đùa một chút, cô tuyệt đối đừng mách lẻo với cậu Mạc đấy. Cậu ta hung dữ như vậy, tôi không đắc tội nổi đâu."

Nói tới đây, đột nhiên An Noãn bỗng thấy lo cho Thường Tử Phi, không biết anh sao rồi? Tất cả điện thoại trong nhà đều đã bị cắt, mấy người giúp việc không ai dám cho cô mượn điện thoại di động, ngay cả Thẩm Cầm Phong cũng không dám.

"Bác sĩ Thẩm, cho tôi mượn điện thoại di động một chút, quan hệ giữa chúng ta tốt như thế này, chẳng lẽ ngay cả một cái điện thoại di động mà anh cũng không dám cho tôi mượn?"

"Đừng, đừng, đừng, đừng có nói lung tung, tôi với cô tốt đẹp gì chứ? Người không biết lại tưởng hai chúng ta có gì với nhau đấy. Lời này mà tới tai cậu Mạc thì tôi chết chắc!"

An Noãn bĩu môi, tức giận hừ một tiếng: "Vì sao cả đám các người đều sợ anh ta như vậy?"

"Hẳn là cả Giang Thành này cũng không có ai là không sợ cậu ta đâu. Cậu ta yêu cô, cho nên dù có tức giận đến đâu cũng không làm gì cô, mà sẽ giận cá chém thớt đối với bọn tôi. Này, tôi rất tò mò muốn biết, cô thực sự đã lên giường với Thường Tử Phi sao?"

Ban đầu Thẩm Cầm Phong không tin lời An Noãn, nhưng mấy ngày nay, Mạc Trọng Huy làm lớn chuyện như vậy, chỉ e đó là sự thật.

An Noãn cười nói: "Tuyệt đối chính xác, nếu không, vì sao Mạc Trọng Huy phải tức giận như vậy?"

Thẩm Cầm Phong "xì" một tiếng: "Nào có ai nói về loại chuyện xấu xa đó mà lại có thể kiêu ngạo như cô vậy? Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ là gì hay sao? Chẳng lẽ cậu Mạc không thỏa mãn được cô? Không phải chứ!" 

An Noãn đảo mắt, không để ý tới anh ta nữa.

"Này, tiết lộ một chút đi, giữa cậu Mạc và Thường Tử Phi, ai lợi hại hơn?"

"Đương nhiên là Thường Tử Phi lợi hại hơn rồi, nếu như Mạc Trọng Huy thỏa mãn được tôi thì sao tôi phải vụng trộm với người khác? Nếu anh muốn biết thì để tôi nói cho anh nghe, cái của Mạc Trọng Huy rất nhỏ, đã thế thời gian còn ngắn. Anh đừng thấy ngày nào anh ta cũng tập gym bơi lội gì đó mà lầm, anh ta chẳng có tý cơ bắp nào cả đâu, được mấy cái là mệt không chịu nổi nữa rồi. Người phụ nữ nào ở với anh ta xong thì cũng đều sẽ ngoại tình cả thôi. Hoàn toàn không đủ thỏa mãn."

Thẩm Cầm Phong trợn tròn cả mắt.

"Không phải chứ! An Noãn, cô đùa tôi đấy hả? Mạc Trọng Huy không giống như cô nói đâu!"

"Anh có phải phụ nữ đâu, với cả anh cũng chưa làm với anh ta bao giờ thì sao mà biết được. Trông anh ta sáng sủa thế thôi chứ cởi quần áo ra một cái là khiến người ta thất vọng ngay. Tối nào nhiều nhất cũng chỉ được khoảng hơn mười phút là anh ta đã không gượng nổi nữa rồi."

"Trời ơi! Tin sốc!!!" Thẩm Cầm Phong vỗ đét lên đùi, cười quặn ruột, "Cái này mà bán cho tòa soạn nào là giàu to luôn."

Trương Húc khẽ ho khan, sợ An Noãn càng nói ra những lời tệ hại hơn.

Thẩm Cầm Phong nghe có tiếng động, nghe tiếng một thân hình cao to quệt vào cạnh cửa, lập tức không cười nổi nữa.

An Noãn cũng nhìn thấy Mạc Trọng Huy, mặt đỏ lên.

"Bác sĩ Thẩm, thay băng xong rồi chứ?" Trương Húc thấp giọng nhắc nhở.

Thẩm Cầm Phong ấp a ấp úng nói: "Thay… thay xong rồi, tôi đi đây!"

Thẩm Cầm Phong qua quýt thu dọn hòm thuốc.

"Vết thương ở chân của cô An đã đỡ nhiều, nhưng tốt nhất là không nên xuống giường đi lại, nếu không rất khó khỏi hẳn."

Thẩm Cầm Phong ném lại một câu, chạy biến khỏi biệt thự.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Mạc Trọng Huy và sự tức giận được biểu lộ một cách sinh động trên khuôn mặt hắn, Trương Húc vội nói: "Ngài Mạc, có cần sai người bế cô An về phòng không? Bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi." 

"Tôi thấy tinh thần cô ấy còn tốt lắm, cậu đi tìm mấy tên đàn ông tới, cùng tâm sự thâu đêm với cô ấy, để cô ấy so thử xem của ai to hơn."

Trương Húc hít sâu một hơi, vội nói: "Ngài Mạc, bác sĩ Thẩm để quên chìa khóa xe, để tôi đi đưa cho anh ta."

Trương Húc cũng không biết chìa khóa xe trên bàn là của ai, vội cầm lấy đi ngay.

Đi ra bên ngoài, Trương Húc thấy Thẩm Cầm Phong vẫn chưa đi, quả nhiên chìa khóa xe này là của anh ta.

Thẩm Cầm Phong thở phào nhẹ nhõm, vội bước tới cảm ơn: "Ối mẹ ơi, tôi thật sự không dám đi vào. Trương Húc, cậu đúng là anh em tốt của tôi!"

Trương Húc hừ một tiếng, tức giận mắng: "Thẩm Cầm Phong, mẹ kiếp, anh cũng to gan thật, dám hùa với cô An trêu ghẹo ngài Mạc! Anh không biết Thường Tử Phi chết như thế nào sao?"

"Thường Tử Phi chết rồi? Không thể nào, ngài Mạc giết cậu ta rồi à?"

"Anh…!"

Trương Húc buồn bực: "Ý tôi muốn nói, anh không biết là tập đoàn Phi Vũ chết như thế nào sao? Anh lại dám…"

"Trương Húc, tôi biết cậu là người có ảnh hưởng bên cạnh ngài Mạc, cậu nhớ tuyệt đối phải nói giúp tôi một câu nhé, nếu không thì mẹ kiếp, phen này tôi chết chắc rồi!"

Vẻ mặt Thẩm Cầm Phong như muốn khóc.

"Hừ, anh cứ chờ xem mình sẽ chết như thế nào đi!"

Đằng nào cũng chết, Thẩm Cầm Phong cũng bất chấp, bèn ỡm ờ hỏi: "Trương Húc, cậu là trợ lý bên người ngài Mạc, chắc cậu cũng từng thấy cơ thể của cậu Mặc rồi nhỉ? Của cậu ta thật sự nhỏ lắm sao? Chẳng trách bên cạnh cậu ta không có người phụ nữ nào, tôi còn tưởng cậu ta mắc bệnh sạch sẽ nên mới không dễ gì chạm vào phụ nữ, giờ xem ra là không đủ tự tin rồi."

Bab berikutnya