webnovel

Chương 130: Nghê Tuệ quỳ gối (3)

Editor: Nguyetmai

"Đúng là sự đời bạc bẽo mà. Thường Tử Phi vừa mới bị đưa đi tiếp nhận điều tra, còn chưa có kết quả mà người nhà họ Giang đã muốn vạch rõ ranh giới rồi, lòng người đúng là thứ khiến con người ta nguội lạnh."

"Chứ còn sao nữa, ngay vào lúc này mà còn nhảy ra tuyên bố tất cả sản nghiệp nhà họ Giang đều do Giang Lâm Huy kế thừa, thật là làm tổn thương đến nhà họ Thường mà."

An Noãn vô tình nghe được bọn họ bàn tán, chân mày bắt đầu chau lại.

Cô cũng đã xem tin tức rồi, ba của Giang Thiến Nhu - Giang Chính đột nhiên tuyên bố, tất cả sản nghiệp nhà họ Giang sau này đều do con trai ông ta là Giang Lâm Huy thừa kế. Lựa chọn tuyên bố tin tức đó ngay vào lúc này, chẳng khác gì việc bọn họ muốn vạch võ ranh giới với Thường Tử Phi.

Tuy rằng nhà họ Giang từ trước đến giờ chưa hề chính thức tuyên bố để Thường Tử Phi kế thừa sản nghiệp, nhưng Giang Chính cũng đã không ít lần công khai biểu lộ sự tán thưởng đối với Thường Tử Phi tại những buổi tụ họp, cũng đã từng nói người thừa kế sản nghiệp của ông ta không loại trừ con gái và con rể.

An Noãn hít sâu một hơi, cô cảm thấy khá lo lắng cho Thường Tử Phi. Vào lúc này không có ai bên cạnh cổ vũ, ủng hộ cho anh, đây rõ ràng là hành động bỏ đá xuống giếng.

Tại nhà họ Thường, kể từ khi Thường Tử Phi bị đưa đi, Nghê Tuệ ở nhà khóc cả ngày lẫn đêm, ai khuyên cũng không được. Vào lúc này bà ta cho rằng nhà họ Giang có thể làm chỗ dựa cho họ, có thể giúp đỡ họ, nhưng ai có thể ngờ được nhà họ Giang lại tuyệt tình đến vậy.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, việc gì cũng có cách giải quyết mà." Thường Tử Hinh ở nhà an ủi mẹ cô ta.

Nghê Tuệ không nghe, giọng bà ta đã khản đặc còn thét lên, "Giải quyết kiểu gì được, anh con cũng đã bị đưa đi rồi, con trai mẹ không dễ gì nhặt lại được cái mạng sau vụ tai nạn xe đó, lẽ nào bây giờ nó lại phải ngồi tù sao? Không phải con là trợ lý Bí thư Lương à? Con đi cầu xin ông ta đi! Không phải con nói ông ta rất coi trọng con sao, con đi xin ông ta cứu anh con đi!"

Thường Tử Hinh cau mày, bất lực nói, "Mẹ, những chuyện thế này sao có thể nhờ vả được? Nếu như anh thực sự trốn thuế thì không có ai cứu nổi anh ấy đâu, đây là chuyện liên quan đến luật pháp."

"Con, con, ngay cả con cũng như vậy, mẹ còn có thể trông mong vào ai được đây!" Nghê Tuệ lại khóc lớn lên, "Nếu như Tử Phi phải ngồi tù, vậy mẹ sẽ ngồi tù thay nó, mẹ không muốn con trai mẹ ngồi tù!"

Thường Tử Hinh ôm lấy bà ta, "Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, không phải vẫn chưa có kết quả điều tra sao ạ? Con tin anh sẽ không làm chuyện phạm pháp đâu."

"Mẹ cũng tin, nhất định là có người vu oan cho nó, là An Noãn, là Mạc Trọng Huy, nhất định là hai người chúng nó!"

"Bà bình tĩnh lại đi!" Thường Bách đột nhiên giận dữ gầm lên, "Còn chưa có kết quả điều tra thì đừng có vội mà vu oan cho người khác!"

Nghê Tuệ bị quát một câu, bà ta không nói gì nữa, một mình cúi đầu nức nở. Bà ta là một người phụ nữ không có năng lực gì, chỉ có thể chọn cách này để trút hết nỗi niềm của mình.

Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Giang Thiến Nhu vừa bước vào biệt thự, Nghê Tuệ đã cầm cái ly trên bàn ném về phía cô ta. Giang Thiến Nhu phải kịp thời né tránh mới không bị đập trúng.

"Mẹ, mẹ làm vậy là sao?" Giang Thiến Nhu hoàn toàn mờ mịt, "Con mới từ Cục Cảnh sát ra, hỏi thăm rất nhiều bạn bè nhưng cũng không có được bất cứ tin tức nào cả."

Nghê Tuệ không thèm đếm xỉa đến cô ta đang nói gì, chỉ điên cuồng thét lên, "Giang Thiến Nhu, mày còn có mặt mũi mà về đây à? Mày còn không mau tìm thằng chồng khác đi!"

Giang Thiến Nhu cau mày, hơi tức giận nói, "Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người gì thế ạ? Con thật lòng với Tử Phi, dù anh ấy có gặp phải chuyện gì đi nữa, cho dù kết quả có thành thế nào chăng nữa, con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy."

"Đừng có giả mù sa mưa, nhà họ Giang các người đã làm gì với Tử Phi rồi! Cho đến thời điểm nguy ngập thế này, không những không đứng ra giúp đỡ Tử Phi, mà ngược lại còn châm dầu vào lửa, vạch rõ ranh giới với Tử Phi nhà chúng tôi, các người sợ bị liên lụy đến vậy sao?"

Nghê Tuệ đem tờ nhật báo thành phố mới nhất quăng lên mặt Giang Thiến Nhu.

Giang Thiến Nhu nhặt lên xem, khi nhìn thấy ba cô ta trên báo công khai nói rõ việc anh của cô ta là người thừa kế của nhà họ Giang, cô ta không khỏi sững sờ.

"Mẹ, con thật sự không biết chuyện này, con chạy ở ngoài cả buổi tối để nghe ngóng tình hình, bây giờ con sẽ về nhà để hỏi rõ việc này ngay, con sẽ cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng. Dù thế nào chăng nữa, xin mẹ hãy tin con, con thật lòng yêu Tử Phi."

Giang Thiến Nhu chạy về nhà, ném tờ báo cô ta nắm chặt trên tay trước mặt ông, khóc lóc vặn hỏi, "Ông ơi, ông nhìn xem ba đã làm gì này? Sao ông ấy có thể châm dầu vào lửa ngay vào lúc này chứ? Tử Phi cần sự giúp đỡ của nhà họ Giang chúng ta mà."

Vẻ mặt ông cụ điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Là ông bảo nó làm như vậy đấy."

"Ông nội…"

"Cháu à, cháu đừng xúc động, nghe ông nói. Ông nội làm như vậy cũng vì muốn ổn định tình hình hiện nay. Cháu có biết tập đoàn Phi Vũ gây ra vụ bê bối này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đối với cổ phiếu xí nghiệp của nhà họ Giang chúng ta không? Ba cháu bất đắc dĩ lắm mới phải đưa ra quyết định như vậy. Tử Phi là chồng cháu, nó xảy ra chuyện, nhà họ Giang chúng ta sao có thể ngồi yên làm ngơ."

"Ông nội…" Giang Thiến Nhu rơi nước mắt trước mặt ông cụ.

Ông cụ Giang khẽ thở dài, ôm đứa cháu yêu quý vào lòng, "Đứa nhỏ này, ông biết cháu dành tình cảm rất sâu đậm cho Tử Phi, chúng ta làm như vậy chỉ là vì muốn cho cổ đông của chúng ta một sự công bằng. Về chuyện trong nhà, ông đang mời Bí thư Lương ăn bữa cơm, hy vọng Bí thư Lương có thể giúp chuyện của Tử Phi rồi."

Giang Thiến Nhu kích động hỏi, "Ông nội, Bí thư Lương có đồng ý lời mời của ông không?"

Ông cụ lắc đầu, "Trước mắt ông ta vẫn chưa có bất cứ câu trả lời gì. Trước đây nhà ta qua lại rất thân thiết với Bí thư An, có vẻ như Lương Trạch Minh không có thiện cảm với nhà chúng ta cho lắm, cũng không biết lần này ông ta có chịu giúp không. Cháu à, nếu như đến lúc đó Tử Phi thật sự bị phán vào tù, ông mong cháu có thể..."

"Ông nội, ông đừng nói gì nữa, cháu đã là người của Tử Phi, cả đời này cũng sẽ không bỏ rơi anh ấy! Nếu anh ấy phải ngồi tù, vậy thì cháu vẫn sẽ cứ đợi cho đến khi anh ấy ra tù."

Chân mày ông lão nhíu chặt lại với nhau, bất lực nói, "Cháu gái, sao cháu phải khổ như vậy? Hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu, nếu như nó bị phán tám năm mười năm tù, đợi nó ra tù thì còn ích lợi gì nữa!"

"Ông nội, cháu không cần biết, dù thế nào đi nữa cháu cũng muốn đợi anh ấy."

Thấy Giang Thiến Nhu quyết tâm như vậy, ông cụ đành lắc đầu.

"Hay là thế này, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, xem xem cậu ta có thể giúp được hay không."

Ông cụ đích thân gọi điện cho Mạc Trọng Huy, ông chỉ có số điện thoại của công ty Mạc Trọng Huy, phải chờ máy rất lâu trợ lý của hắn mới bắt máy nhưng chỉ để lại cho ông một câu, "Gần đây ngài Mạc không có ở công ty, ngài ấy đang nghỉ phép ở nước ngoài rồi."

"Vậy ngài Mạc khi nào mới trở về nước?"

Trợ lý nhàn nhạt trả lời ông một câu, "Xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết, đây là chuyện riêng của ngài Mạc."

Ông cụ còn muốn hỏi thêm số điện thoại riêng của Mạc Trọng Huy, mà đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn nói, "Lúc ngài Mạc đang nghỉ phép không muốn có bất cứ ai quấy rầy hết." Tiếp theo đó liền dứt khoát ngắt máy, ngay cả ông ta là ai cũng không thèm hỏi.

Mạc Trọng Huy đang bơi ở hồ bơi ngoài trời trong biệt thự, trợ lý Trương cầm khăn tắm đứng bên cạnh. Hắn bơi thỏa thuê rồi mới lên bờ, phủ áo choàng tắm, người làm đã đưa cà phê đến. Hắn lười nhác ngồi trên ghế nằm uống cà phê, trợ lý Trương cẩn thận nói, "Ngài Mạc, ông cụ Giang vừa mới gọi điện thoại cho ngài."

Bab berikutnya