webnovel

Chương 126: Mạc Trọng Huy, đồ biến thái! (4)

Editor: Nguyetmai

Rửa mặt xong An Noãn xuống lầu, lúc này cô mới biết Mạc Trọng Huy không hề lừa cô, đúng là Thẩm Cầm Phong đã qua đêm ở biệt thự.

Lúc ăn sáng, An Noãn biểu hiện vô cùng tốt, cô chủ động pha cà phê cho Mạc Trọng Huy, dỗ hắn vui đến mức mặt mày rạng rỡ.

Tâm trạng Mạc Trọng Huy tốt lên rồi ắt sẽ thả Thẩm Cầm Phong đi.

An Noãn muốn đến quán cà phê, hôm nay Mạc Trọng Huy dường như cũng rất rảnh rỗi nên nhất quyết đi cùng cô. Không còn cách nào khác, An Noãn đành phải ngồi chung xe với hắn cùng nhau đến Bách Nhạc.

Lúc Thẩm Cầm Phong đến bệnh viện thì nhìn thấy Thường Tử Phi đứng một mình trước cổng bệnh viện.

Anh ta hơi cau mày, bước qua đùa giỡn hỏi, "Cậu Thường đang chờ tôi đấy à?"

Thường Tử Phi không quan tâm đến anh ta, tầm mắt vẫn cứ hướng ra ngoài. Đúng bảy giờ anh đến bệnh viện, đã đứng đợi ở nơi này hai tiếng rồi, nhưng người anh đợi vẫn chưa xuất hiện.

"Cậu Thường, chúng ta vào thôi, bác sĩ đang đợi cậu kìa."

Thường Tử Phi vẫn không nói lời nào, đứng đó như một khúc gỗ.

Thẩm Cầm Phong cũng sắp nổi điên rồi, người đàn ông này tưởng mình quan trọng lắm chắc, còn không tự nhìn lại xem bản thân chẳng qua cũng chỉ là một vai phụ mà thôi.

"Cậu có thể nói cho tôi biết cậu đang chờ ai không? Chờ người nhà cậu sao?"

Thường Tử Phi đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng điệu vẫn nhàn nhạt, "Tôi đang chờ An Noãn."

Thẩm Cầm Phong hơi nghệt ra, sau đó liền cười nói, "Cậu không cần đợi nữa, An Noãn sẽ không đến đâu."

Thường Tử Phi lườm anh ta bằng một ánh mắt vô cùng giận dữ.

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy, vừa nãy tôi từ biệt thự của cô ấy qua đây, cô ấy đã đến Bách Nhạc cùng với cậu Mạc rồi. Cậu biết đấy, cậu Mạc đã tặng cho cô ấy một quán cà phê, bây giờ cô ấy vô cùng yêu quý quán cà phê đó, hầu như ngày nào cũng đến đó cả."

"Tối qua anh ở lại biệt thự của cô ấy!" Thường Tử Phi lặp lại từng câu từng chữ.

Thẩm Cầm Phong ho khan hai tiếng, "Cậu đừng hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và cậu Mạc rất tốt, có thể nói tôi là bác sĩ riêng của cậu ta, cho nên tôi thường xuyên ở lại biệt thự của cậu ta. Tôi nói lời thật lòng, cậu đừng cảm thấy mất hứng, đừng đặt tâm tư lên An Noãn nữa, cậu không phải là đối thủ của cậu Mạc đâu. Bây giờ tình cảm của An Noãn với cậu Mạc vô cùng tốt, cậu Mạc có thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn, còn cậu thì không thể. Con người cần phải tự biết mình, thật ra cô Giang cũng rất tốt, nhà họ Giang ở thành phố này cũng có chỗ đứng, cứ yên ổn sống qua ngày, cậu sẽ có được nhiều thứ hơn."

Thẩm Cầm Phong còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đã cất bước bỏ đi.

Anh ta nhanh chóng đuổi theo, "Cậu làm gì vậy, còn chưa làm kiểm tra mà."

"Không cần làm nữa." Thường Tử Phi lạnh lùng nói, sau đó lập tức rời khỏi đó.

Thẩm Cầm Phong thực sự muốn tiến lên đánh cho cậu ta một trận, anh ta gào về phía Thường Tử Phi, "Thường Tử Phi, cậu đúng là một tên đàn ông vô dụng. Cậu lấy sức khỏe của bản thân ra đánh cược, hòng lấy được sự thương hại của An Noãn, làm vậy mà là đàn ông sao! Mạc Trọng Huy không hề giống cậu, cậu ta lấy năng lực của bản thân, lấy bản lĩnh của chính mình ra để giữ người con gái mà cậu ta yêu lại bên cạnh mình. Nếu như ngay cả một cơ thể khỏe mạnh mà cậu cũng không có, vậy cậu lấy gì ra để bảo vệ người phụ nữ của mình, cậu lấy gì ra để đấu với Mạc Trọng Huy hả?"

Mạc Trọng Huy vẫn cứ ngồi ở quán cà phê, cảm giác lúc nào cũng bị giám sát làm An Noãn bực tức nên chạy đi tìm Ngải Lợi chơi, để lại Mạc Trọng Huy một mình ngồi ở đó.

"Ngài Mạc, ngài có cần thêm một ly nữa không?"

Lương Mộ Tinh cẩn thẩn bước đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, thờ ơ nói, "Ba của cô có biết cô ở đây làm thuê không?"

Lương Mộ Tinh bĩu môi hừ nói, "Tại sao em phải nói cho ông ấy biết, em đã cắt đứt quan hệ với ông ấy rồi. Em có sự theo đuổi và tính toán của riêng mình, em không thích việc ông ấy lúc nào cũng hạn chế tự do của em."

"Xem ra là ông ta không biết rồi."

Lương Mộ Tinh vội ngồi xuống đối diện với hắn, nài nỉ nói, "Anh Huy, anh giúp em giữ bí mật đi mà, tuyệt đối đừng nói cho ba em biết. Nếu như ông ấy biết được, chắc chắn em sẽ không thể nào làm việc ở đây được nữa, anh nhất định sẽ giúp em giấu ông ấy đúng không, anh Huy."

Nghe thấy cô gọi anh Huy, chân mày Mạc Trọng Huy cau chặt lại, trầm giọng nói, "Gọi tôi là Mạc Trọng Huy."

"Không được, như vậy là không lễ phép, anh lớn hơn em nhiều như vậy. Nếu như anh không thích em gọi là anh Huy, hay là em gọi anh là anh Mạc, chú Mạc, chú Huy, à, hay em gọi anh là Sói Xám nhé."

Mạc Trọng Huy co rút khóe miệng.

Lương Mộ Tinh cười nói, "Được rồi, em đùa thôi, anh Huy, anh nhất định không được nói cho ba em biết đâu đấy."

"Cô đến đây có mục đích gì?"

Lương Mộ Tinh thật thà nói, "Em chỉ muốn cắt đứt quan hệ với ba em, em ghét chuyện đi đến đâu ông ấy cũng quản lý em, không được làm cái này, không được làm cái kia, em còn ghét ông ấy lúc nào cũng cãi nhau với mẹ, cái nhà đó chẳng ấm áp chút nào, em không thèm trở về đó đâu."

Điều mà Mạc Trọng Huy muốn biết lại không phải là những việc này.

"Tại sao lại đến nơi này làm thuê?"

"Bởi vì chỗ này lương cao, bà chủ lại tốt bụng, tiền lương một tháng ở đây đã đủ cho em sinh hoạt rồi. Anh Huy, mọi người đều nói chị An Noãn là bạn gái của anh, việc này có thật không? Tại sao em cảm thấy thái độ của chị ấy đối với anh cứ như là kẻ thù vậy?"

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, lạnh nhạt đáp, "Những chuyện này cô không cần biết, cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."

"Vậy được rồi, em không hỏi thêm nữa." Lương Mộ Tinh đứng dậy, nghiêm chỉnh hỏi, "Thưa anh, anh có cần rót thêm không?"

"Không cần."

Lương Mộ Tinh trở về quầy bán hàng, cô vẫn luôn chống cằm nhìn về phía bóng lưng anh, chỉ là bóng lưng thôi mà cũng đã làm người ta mê mệt rồi. Nếu như một ngày nào đó có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy thì đó thật sự là một chuyện hạnh phúc biết bao. Lần này cô bỏ nhà đi, nói thẳng ra là vì Mạc Trọng Huy. Tuy rằng ba mẹ ở nhà tình cảm không hòa hợp, nhưng mà ba cô rất thương cô, dù sao thì cô cũng là đứa con gái duy nhất của ông ấy. Có mấy lần ba mẹ cô cãi nhau, cô nghe thấy ba nói với mẹ những lời như thế này, "Nếu không vì Mộ Tinh thì tôi đã sớm ly hôn với bà rồi."

Từ nhỏ đến lớn, có thể nói cô luôn muốn gì được nấy, ngay cả khi lên đại học học chuyên ngành mỹ thuật ông ấy cũng đồng ý. Nhưng khi cô nói cô thích Mạc Trọng Huy, mong ông ấy tạo cơ hội cho hai người thì sắc mặt ông ấy liền trầm xuống, nghiêm nghị nói với cô, không cho phép cô có bất cứ tình cảm gì với Mạc Trọng Huy.

Vì chuyện này mà bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cô dọn nhà sang ký túc xá ở, cũng vì vậy mà ba cô cắt hết phí sinh hoạt của cô.

Lương Mộ Tinh hít sâu một hơi, vẫn không thể nào hiểu được tại sao ba cô lại kiên quyết đến vậy. Nếu như cô với Mạc Trọng Huy quen nhau, đối với sự nghiệp của ba chỉ có lợi không có hại. Thế giới của người lớn đúng là phức tạp. Cũng giống như An Noãn với Mạc Trọng Huy, quan hệ giữa hai người họ, tựa như yêu mà cũng chẳng phải là yêu, giống như hận lại không phải là hận, thật là khó mà nắm bắt.

An Noãn đến tìm Ngải Lợi, nhưng bất ngờ lại gặp phải Phù Thu đang bận rộn trong quán.

Cô muốn trốn nhưng Phù Thu lại nhìn thấy cô mất rồi.

"Noãn Noãn." Phù Thu gọi cô lại.

An Noãn mím môi, bất đắc dĩ chào hỏi, "Chị Phù Thu, trùng hợp vậy."

"Noãn Noãn, chị đang định tìm em này, trước đó muốn đến gặp em nhưng vẫn không có cơ hội, em có thể mời chị đến quán của em uống một cốc cà phê được không?"

An Noãn vò tóc từ chối, "Hôm nay có lẽ không tiện cho lắm."

Phù Thu hơi thất vọng, nhẹ nhàng nói, "Vậy thế này đi, em ở lại đây nói chuyện với chị mấy câu được không?"

An Noãn bị cô ta kéo đến băng ghế, cô ta vẫn luôn nắm chặt lấy tay An Noãn.

Bab berikutnya