webnovel

Chương 2: Bạn bè

Editor: Nguyetmai

"Noãn Noãn và Tử Hinh không giống nhau. Noãn Noãn còn chưa tốt nghiệp đại học, lại từng ngồi tù, đi đâu tìm được việc tốt chứ. Trước tiên cháu cứ ở đây, học đại học xong, lấy được bằng, chú Thường sẽ nghĩ cách tìm công việc tốt cho cháu."

Nghê Tuệ xì một tiếng, nói: "Ông cho rằng ông vẫn là Thường Bách năm đó chắc. Bây giờ ông chẳng là gì, còn dám to mồm khoe khoang, không sợ làm trò cười à. Nếu không phải con trai có tài, nuôi được chúng ta, chúng ta có thể sống cao sang thế này sao. Ông đi đâu tìm được công việc tốt cho nó?"

"Bà…"

An Noãn đặt chén đũa xuống, mỉm cười nhìn Thường Bách, giọng điệu kiên định nói, "Chú Thường, cháu đã nói trước với bạn của cháu rồi, hôm nay sẽ dọn đến nhà cô ấy."

"Bạn nào?"

An Noãn dừng một chút, thành thật nói, "Quen trong trại giam ạ, nửa năm trước cô ấy đã ra tù rồi."

"Từng ngồi tù có thể là người tốt gì chứ!"

Thường Bách nói xong liền hối hận, lúng túng giải thích, "Noãn Noãn, chú Thường không có ý gì khác."

Cô cười nói, "Chú Thường, cháu biết chú rất thương cháu, cháu cũng không thể mãi mãi sống dưới sự che chở, bảo bọc của chú. Cháu vẫn muốn tự học cách trưởng thành. Ba năm này cháu đã có thể vượt qua được. Chú hãy tin cháu, nhất định cháu có thể chăm sóc bản thân thật tốt."

*****

Dưới sự kiên trì của An Noãn, cuối cùng Thường Bách đành phải để cô rời khỏi nhà họ Thường. Tuy rằng như thế, trong lòng cô, cô vẫn cảm kích chú Thường như cũ.

Một mình lê bước trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô bỗng cảm thấy bản thân không hợp với thành phố này. Không quen sự ồn ào nơi đây, không quen nụ cười rạng rỡ và thần thái nhẹ nhàng toát ra trên mặt mỗi người.

Có người nói, sống ở đời tốt nhất là không được bỏ qua hai thứ, chuyến xe cuối cùng để về nhà và người mình yêu sâu đậm.

Giờ phút này, cô hai bàn tay trắng, không nhà để về, không người thân bạn bè, chỉ có tờ năm mươi tệ túm chặt trong tay.

Tìm mấy nhà nghỉ, chỗ rẻ nhất cũng mất bốn mươi tệ một đêm, cô đành xách theo hành lý ngồi ở trong góc đường suốt cả đêm.

Khí hậu của Giang Thành rất đặc biệt, chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, quần áo mỏng manh trên người không thể ngăn cản gió lạnh lùa vào, đôi tay cô ôm chặt lấy thân mình, run nhè nhẹ trong bóng đêm.

Ba năm nay, cô vẫn không thể nào quen được với bóng tối, mỗi khi đêm xuống cô sẽ lại nhớ đến mùa hè với ánh mặt trời rực rỡ.

Cô đã dành thời gian ba năm, mặt dày, lì lợm đeo bám, theo đuổi bằng được Mạc Trọng Huy. Khi ấy cô vẫn còn là sinh viên, còn hắn thì đã có tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường.

Lễ đính hôn của họ tổ chức ở nhà, cô và ba đã chứng kiến Mạc Trọng Huy lăn lên giường với cô gái khác. Ba cô tức giận đến đau tim ngất đi tại chỗ. Lúc mọi người đang sốt ruột đưa ba cô vào bệnh viện, cô lại ngơ người ra, mờ mịt nhìn cô gái quen thuộc trước mặt, như thể chỉ là một giấc mơ.

"An Noãn, cô nói xem nếu cô đâm tôi, liệu anh ấy có tự tay đưa cô vào tù không?"

Cô gái kia nhặt con dao gọt trái cây trên bàn trà tự đâm thẳng vào tim mình.

Cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó cô kêu khàn cả giọng "Tôi không đâm cô ta", nhưng chẳng có ai tin cô.

Ánh mắt cô nhìn hắn cầu cứu nhưng đổi lại chỉ là cái tát đau đớn từ người cô thương.

Cuối cùng, cô bị kết án ba năm vì tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng cho người khác.

Khoảng thời gian vừa vào tù, mỗi ngày cô đều đợi ba đến cứu mình, nhưng cuối cùng lại đợi được tin ba đã qua đời. Ba không chịu được đả kích, uống hết một lọ thuốc ngủ, vĩnh viễn rời khỏi thế gian.

Cô mất rất lâu cũng chưa thể tiếp nhận hiện thực này, nhưng từng ngày rồi từng ngày chờ đợi, đổi lại là một ngày lại một ngày thất vọng, ba vẫn không xuất hiện.

Máu tươi của cô gái kia, đôi mắt đỏ ngầu của Mạc Trọng Huy cứ ám ảnh trong tâm trí cô. Cả cảnh tượng hắn hung hăng tát một cái vào mặt cô vẫn rõ rành rành trước mắt, như thể đến bây giờ mặt vẫn còn bỏng rát.

Cô lấy tay cố sức đè chặt lồng ngực, tự nhủ, mình phải tiếp tục sống, ba ở trên trời vẫn đang nhìn mình, mình phải kiên cường, phải mỉm cười.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló rạng, bóng tối dần dần được ánh sáng thay thế. An Noãn đứng lên, hít sâu một hơi, mỉm cười đối mặt với một ngày mới.

Cô dùng điện thoại công cộng gọi cho La Hiểu Yến.

Đó là người bạn cô quen trong tù, lớn hơn cô năm tuổi. Lúc An Noãn vừa vào trại giam, vì thân phận đặc biệt nên cô bị mọi người bài xích, chỉ có La Hiểu Yến luôn ở bên cô lúc cô cô độc một mình.

Qua thời gian dài, tình cảm dần dần tăng lên, về sau trò chuyện qua lại An Noãn mới được biết nguyên nhân La Hiểu Yến bị bỏ tù. Lúc cô ta học đại học, lấy tiền phí sinh hoạt mà ba mẹ cho để giúp bạn trai học bằng thạc sĩ, bản thân thì đến quán bar làm việc để tự nuôi mình. Sau khi bạn trai đi làm tìm được thiên kim nhà giàu thì vứt bỏ cô ta, trong cơn giận dữ cô ta đã dùng dao đâm gã đàn ông kia bị thương.

La Hiểu Yến luôn nói đùa với cô, "Noãn Noãn, em có biết chị hối hận biết bao, lúc trước chị không nên mềm lòng, chị nên khiến cho gã ta không làm đàn ông được cả đời mới đúng."

La Hiểu Yến ra tù sớm hơn cô nửa năm. Lúc cô ấy ra tù, An Noãn còn thân tình dặn dò, "Chị Hiểu Yến, sau khi ra ngoài trăm ngàn lần đừng làm việc dại dột, vì thằng đàn ông như vậy không đáng đâu."

Tiếng chuông di động vang một lúc lâu mới được bắt máy, tiếng người đầu dây bên kia nghe giống như chưa tỉnh ngủ.

"Chị Hiểu Yến, em là An Noãn."

Đầu dây kia phát ra tiếng hét chói tai, "Noãn Noãn, em ra tù rồi, xem trí nhớ của chị này, đã nói đi đón em mà. Bây giờ em ở đâu, chờ chị, chị đi tìm em luôn đây."

Chỉ một lúc sau, La Hiểu Yến đã chạy tới, ôm An Noãn thật chặt, kích động nói, "Tốt quá rồi, rốt cuộc em đã ra ngoài. Thế giới bên ngoài tốt hơn trong đó rất nhiều, sau này chúng ta đều phải sống cho tốt."

La Hiểu Yến đưa cô về nhà. Nhà của La Hiểu Yến là một căn hộ rất nhỏ, vị trí hơi chếch do ba mẹ để lại cho.

"Bây giờ hai ông bà cụ đang ở dưới quê, chị đã làm họ đau lòng, nhưng đến cùng họ vẫn thương chị, nên dùng tiền để dành cả đời của mình để mua cho chị căn hộ này."

An Noãn nghe mà lòng quặn lại từng cơn, nếu ba vẫn còn...

"Noãn Noãn, nhà này rất nhỏ, chỉ có một phòng, về sau em ngủ chung với chị. Nếu như cảm thấy không tiện, gác mái còn có một phòng nữa."

An Noãn trực tiếp dọn lên gác mái, ba mươi mấy mét vuông, bố trí rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ quần áo, có phòng vệ sinh.

"Noãn Noãn, nếu không hay là em ở bên dưới cùng với chị đi, trên đây hơi sơ sài."

An Noãn cười lắc đầu, "Chị Hiểu Yến, ở đây rất tốt, rất thoải mái, bây giờ đối với em, có thể có chỗ đặt chân là đã đủ rồi. Chờ em tìm được việc làm, kiếm được tiền rồi còn phải trả tiền thuê phòng cho chị đó."

La Hiểu Yến mắng cô mộ trận, "Noãn Noãn, để em phải ở đây chị đã áy náy lắm rồi, em lại còn nói lời này, định khiến chị băn khoăn hay sao?"

Cô cười toe toét nói, "Vậy thì trước tiên em cứ ở đây đã, không khách sáo với chị nữa."

"Noãn Noãn, đây là chìa khoá của căn hộ, về sau em đừng nấu cơm trên này, bằng không cả phòng sẽ ám đầy mùi khói dầu, trong nhà có phòng bếp, chị gần như không dùng đến, sau này em nấu cơm thì chị còn có thể ăn chực một chút."

An Noãn nhận lấy chìa khóa, ngượng ngùng mỉm cười, lớn như vậy, kỳ thật cô cũng chưa sờ vào nồi niêu bao giờ, càng đừng nói đến nấu cơm.

La Hiểu Yến là người cực kỳ tỉ mỉ, lúc An Noãn đang sắp xếp đồ trên gác mái, cô ta đã mua giúp cô toàn bộ đồ dùng sinh hoạt.

"Noãn Noãn, tiếp theo em có tính toán gì không?"

"Còn có thể tính toán gì chứ, trước tiên là tìm việc làm lấp đầy cái bụng đã. Nhưng loại người chưa tốt nghiệp đại học như em đây, còn từng ngồi tù, không biết có người nào chịu thuê hay không?"

Bab berikutnya