Ba người một thú trước mắt này, không phải chính là đám người lúc nãy còn bay trên trời rất kiêu ngạo sao?
Cái người trông như là thống lĩnh đó, lúc nãy còn đứng ở trên đầu của con dã thú, chỉ xòe tay ra, đánh xuống một chưởng mà đã có sức mạnh phá càn khôn, khí phách đến không thể khí phách hơn. Thế nào mà bây giờ cắm đến nửa người vào trong đất, chẳng khác gì một cái cây non vậy?
Đặc biệt là thái tử phi, kẻ đầu sỏ, mặt mày sưng húp cả lên. Nếu không nhờ bộ trang phục đẹp đẽ, quý giá đang mặc trên người, có lẽ dù ném cô ta vào giữa đám ăn mày, sợ rằng cũng không nhận ra nổi.
Không chỉ ba người, ngay cả con dã thú hung mãnh kia, có vẻ cũng bị ném cho choáng váng đầu óc, tìm không ra phương hướng.
Điều này, điều này...
Mạc Hoằng Nhất trợn tròn hai mắt, giống như chúng sắp rơi ra vậy.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao chỉ trong nháy mắt, cái đám người kiêu ngạo không ai bì nổi trước đó, đã biến thành như vậy?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com