"Vậy thì tốt quá!"
Viên Đào sung sướng cười hề hề, vội vàng cầm lấy chiếc bình ngọc, cất ngay vào trong ngực áo.
"Vậy chúng tôi cáo từ trước!"
Trương sư đang ra ngoài, bọn họ ở lại cũng không có ý nghĩa gì, vậy nên Đại Dược Vương và Lộ quản gia liền rời khỏi luôn.
Hai người vừa đi, đám người Trịnh Dương liền nhìn về phía Viên Đào.
"Cậu lấy cái này làm gì?"
Đồ của Độc Điện đều vô cùng đáng sợ, ai cũng không muốn dính phải. Cái cậu Viên Đào này thì hay rồi, mở miệng xin hẳn một bình, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
"Mặc dù ba ngày sau Triệu Nhã sẽ tỉ thí tiếp với Mộc Tuyết Tình. Nhưng cái ông thầy Liễu này, tôi càng nghĩ càng thấy tức giận. Không trả thù được một phát, thực sự là tôi nuốt không trôi!" Hai mắt Viên Đào lập lòe.
"Ý của cậu là... Muốn dùng thứ độc dược này, khiến gã phải chịu chút đau khổ?" Hai mắt Trịnh Dương cũng sáng lên.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com