webnovel

Chương 7: Ngươi từng bị người ta phũ

Editor: Nguyetmai

"Làm gì cơ?" Thấy bộ dạng điên tiết của đối phương, Trương Huyền vô cùng hoang mang.

Hiểu lầm này có hơi nghiêm trọng rồi đó!

Có điều, đổi lại bất cứ ai thì chắc chắn cũng sẽ nghĩ như thế. Chưa chỉ điểm tu luyện tý nào, lại khiến tiểu thư cam tâm tình nguyện bái làm thầy, hơn nữa vừa nhắc đến thì mặt đỏ gay. Càng quan trọng hơn nữa là, đá thạch anh ký sự đã bị bóp nát, chứng tỏ đấy là hành động tiêu hủy vật chứng…

Đủ mọi dấu hiệu đều chỉ rõ có điều bất thường.

Thoáng chốc mà Trương Huyền đã bị gắn mác "Yêu râu xanh", "Quỷ háo sắc", "Thầy giáo vô liêm sỉ"…

"Chú Diêu, chú đang nghĩ cái gì vậy? Chú mà còn vậy, từ nay về sau ta sẽ không để ý đến chú nữa đâu!"

Trông thấy Diêu Hàn đang điên tiết, nghe thấy lời ông ấy nói thì Triệu Nhã làm sao có thể không biết ông ấy đang nghĩ cái gì. Vẻ mặt Triệu Nhã đầy nhăn nhó, còn may là chưa hóa rồ.

Cô còn là thiếu nữ đó, nói bậy bạ như vậy, còn gì là danh tiết của bản tiểu thư chứ?

"Tiểu thư…" Bị Triệu Nhã cắt ngang, Diêu Hàn đành thu liễm khí thế.

"Được rồi, chú đưa ta đi lĩnh chăn gối, đừng có làm trễ nải chuyện ngày mai ta lên lớp." Triệu Nhã hứ một tiếng, quay người đi khỏi phòng học.

Chuyện cô có bệnh không thể nói ra được. Một khi nói ra ắt sẽ bị vặn hỏi, mà chuyện như thế biết mở miệng thế nào đây? Cho nên, cô đành phải nói mình cam tâm tình nguyện nhận Trương Huyền làm thấy, chứ đâu còn cớ nào khác.

"Hừ!" Thấy tiểu thư đã rời khỏi phòng học, Diêu Hàn liếc Trương Huyền một cái, ánh mắt sắc lẻm, không biết đang nghĩ gì, rồi phất tay quay lưng bỏ đi.

Hiện tại ông đã muốn giết cái thằng thanh niên này lắm rồi. Nếu đây không phải là học viện, cộng thêm bị tiểu thư ngăn cản, không thì e là ông đã ra tay từ lâu.

"Ta đã chọc ghẹo phải ai đây…" Bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của Diêu Hàn, Trương Huyền chẳng biết phải làm sao.

Chỉ nhận có một đứa học trò, đến mức vậy sao? Coi mình chẳng khác nào phường đại gian đại ác. Điều quan trọng là, mình có làm gì đâu chứ!

"Thôi bỏ đi, hôm nay vẫn còn không ít thời gian, thử xem còn nhận thêm được mấy đứa học trò nữa hay không! Học trò càng nhiều, lượng tài nguyên cũng sẽ càng cao!"

Giáo viên trong học viện Hồng Thiên được phân chia ra nhiều cấp bậc. Mỗi năm đều tiến hành đánh giá theo tình hình của học trò. Học trò đông, tiến bộ nhiều, thành tích đạt được trong các cuộc tranh tài cao,… đều là tiêu chí để thăng cấp cho giáo viên.

Một khi cấp bậc tăng cao, thì nguồn tài nguyên mà thầy lẫn trò nhận được đều sẽ tăng lên gấp bội.

Đúng với câu, "Thầy trò cùng tiến bộ".

Tính kế trước sau mà bây giờ hắn cũng chỉ mới nhận được có ba đứa học trò, chỉ có thể giữ được cái chức giáo viên, còn xét đến tư cách nghề thì vẫn là đội sổ toàn trường!

Muốn tiến bộ, chỉ còn nước tiếp tục thu nhận học trò.

......…..

"Trịnh Dương, đừng thất vọng! Chỉ là thầy Vương Siêu không nhận ngươi thôi mà? Đừng có rầu rĩ nữa!"

Trên lối đi của học viện, một đôi bạn học đang đi tới, trong đó người đi trước đang an ủi người đi sau.

"Mạc Hiểu, ngươi được nhận rồi, đương nhiên người không té sao biết đau, nếu ngươi cũng bị từ chối thì ngươi mới hiểu!" Trịnh Dương nhướn mày, hình như chẳng mấy vui vẻ với lời an ủi của cậu bạn.

"Này này, đừng có nói vậy chứ. Thực ra, giáo viên khác cũng được mà, đâu nhất thiết phải chọn thầy Vương Siêu!" Cậu học trò Mạc Hiểu gãi đầu bối rối.

"Không nhất thiết phải chọn thầy ấy? Nói hay nhỉ. Hai chúng ta luyện thương pháp từ nhỏ, từ lâu đã xem thương là một phần thân thể của mình, không thể tách rời. Người giỏi thương pháp nhất học viện Hồng Thiên này chính là thầy Vương Siêu. Ngươi thì được nhận, còn ta thất bại, không rầu được sao?" Trịnh Dương xổ cho một tràng.

"Thì…" Bị chất vấn, Mạc Hiểu chẳng biết nên đáp thế nào.

Trong học viện Hồng Thiên, mỗi giáo viên lại có sở trường khác nhau. Người thì chuyên về chưởng pháp, người thì giỏi về đại đao… Thầy Vương Siêu vốn nổi tiếng là thiện dùng trường thương, và cũng được xem là nằm ở tốp đầu trong đội ngũ giáo viên của học viện.

Hai người tham gia khảo hạch cùng lúc, muốn bái cùng một thầy, nhưng kết quả thì một người thành công, một người thất bại. Khó trách kẻ thất bại sao lại buồn phiền.

"Ê, bên này có cái phòng học này, hay là chúng ta vào thử đi!" Đang chẳng biết làm thế nào để hóa giải nỗi xấu hổ, đột nhiên Mạc Hiểu nhìn thấy gần đó có một lớp học, liền chỉ tay nói.

"Ta không đi đâu…" Trịnh Dương lắc đầu.

"Đi đi, vào xem thế nào. Nhỡ đâu cũng là một thầy giỏi về chỉ dạy thương pháp thì sao?" Mạc Hiểu dỗ dành: "Hơn nữa chỉ xem thử thôi, lại chẳng mất miếng thịt nào!"

"Được rồi." Tuy chẳng mấy hứng thú, nhưng Trịnh Dương vẫn đi theo sau Mạc Hiểu vào căn phòng ấy.

Trương Huyền ngồi trong lớp học, đang suy nghĩ có nên ra ngoài lôi kéo người ta hay không, thì nhìn thấy hai cậu thiếu niên bước vào.

"Chào thầy!" Mạc Hiểu cúi chào lễ phép.

"Ừ!" Trương Huyền nhướn mắt nói: "Hai cậu muốn đến chỗ ta bái sư?"

"Là một người anh em của ta, cực kỳ lợi hại, đặc biệt là thương pháp, tuổi còn trẻ nhưng ít có ai bì kịp. Mong được thầy chỉ điểm đôi điều!" Mạc Hiểu nói ngay.

"Này, Mạc Hiểu…" Trịnh Dương kéo tay áo của người bạn thân.

"Sao thế?" Mạc Hiểu ngơ ngác.

"Ngươi nhìn hoàn cảnh chỗ này đi…" Trịnh Dương chau mày nói.

Lớp học này vô cùng chật hẹp, trông chỉ có thể chứa được mười mấy người, vừa nhìn là đã biết lớp học nhỏ.

Diện tích của lớp học có khi cũng tượng trưng cho thực lực của giáo viên. Phòng dạy học của những giáo viên hàng đầu học viện đều to ngang ngửa một cái quảng trường, có thể chứa tới hàng trăm học viên cùng tu luyện một lúc. Cái lớp này chỉ bé bằng bàn tay, e là trình độ của ông thầy cũng rất tầm thường.

"Hơi nhỏ nhỉ." Mạc Hiểu cũng đã nhận ra quy mô của căn phòng, trong lòng có hơi thấp thỏm.

Vốn định giúp bạn thân giải tỏa muộn phiền trong lòng, nào ngờ lại đến ngay cái nơi như này. Nhỡ đâu trình độ ông thầy quá kém cỏi, chẳng những không giải tỏa được nỗi buồn, mà còn buồn nhiều hơn nữa thì khổ.

"Biểu diễn thương pháp đi!" Trương Huyền nói rất thờ ơ, giống như không nhìn thấy cuộc nói chuyện âm thầm của hai người kia vậy.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Để thầy này chỉ điểm thử xem, nếu trình độ không ổn, cùng lắm thì mình không bái làm thầy là được rồi!" Thấy Trịnh Dương còn đang rất phân vân, Mạc Hiểu nói.

"Ừ!" Trịnh Dương gật đầu.

Ngoài các giáo viên quá được hâm mộ, học viên bon chen để xin vô, thì những giáo viên bình thường muốn tuyển chọn học trò, học trò vẫn có quyền cân nhắc.

Thông được điểm này, Trịnh Dương thôi do dự, lấy trường thương trên lưng xuống, lắp từng khúc lại với nhau.

Coong! – Trường thương trong tay, thần thái của Trinh Dương liền khác hẳn, giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, mang theo khí thế khiến người ta phải ớn lạnh.

Vù vù vù!

Trường thương đâm ra, trong không khí vang rền tiếng nổ, cả gian phòng cứ như sắp nứt toác, bốn bề nổi lên tiếng gió rít mãnh liệt.

Người trong nghề vừa ra tay là đã biết ngay, cậu Trịnh Dương này, tuy thực lực không quá mạnh, nhưng thương pháp đúng là rất khá.

Phù!

Mũi thương rung lên, đâm phập vào trụ đá gần đó. Một tiếng kêu khẽ vang lên, bên trên hiển thị ra một hàng chữ số.

"110!"

Vậy mà cũng hơn 100 cân!

Chỉ luận về lực sát thương, thì dù là võ giả của cảnh giới Tụ Tức nhất trọng viên mãn, e cũng không chặn nổi.

"Mong thầy chỉ điểm ạ!" Rút lại cây thương rồi đứng thẳng, Trịnh Dương không thở gấp, tim không loạn nhịp, thần thái điềm tĩnh nhìn qua.

Nói thực lòng, nhìn diện tích của lớp học này, Trịnh Dương đã chẳng mấy có cảm tình với ông thầy đang ở trước mặt. Trong đầu cậu ta thầm nghĩ trình độ ông thầy này chắc chắn rất tầm thường.

Quả nhiên, ông thầy kia lim dim đôi mắt, chẳng biết đang nghĩ gì. Nghe thấy cậu hỏi thì mới mở mắt, chầm chậm nhìn qua, trên môi kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng.

"Ngươi đã từng bị tổn thương về tình cảm? Nói cách khác… ngươi đã từng bị người ta phũ, đúng không?"

Bab berikutnya