Mạnh Hồn mừng rỡ, đây là đáp ứng ông?
Thế nhưng, lời nói Khương Bồng Cơ lại đột nhiên chuyển hướng: "Chỉ là, ngươi thật lòng cam tâm vì loại người này mà đổi lấy tánh mạng của bản thân sao?"
Mạnh Hồn cười khổ: "Tiểu lang quân biết cái gì gọi là mạng người không bằng cỏ rác không? Tính mạng Mạnh mỗ không đáng tiền, nhưng có thể đổi lấy cái mạng của Mạnh Lượng, này đã là rất có giá rồi. Quận Mạnh có bao nhiều bách tính muốn hắn chết, nhưng hắn ở đâu bọn họ cũng không biết, chứ đừng nói tới chuyện tận tay giết hắn, báo thù cho người nhà."
Khương Bồng Cơ thở dài: "Ngươi không giết hắn thì không cam tâm sao?"
Mạnh Hồn gật đầu: "Đúng vậy, Mạnh Lượng không chết không được! Nếu không cho dù mỗ có hóa thành quỷ cũng tuyệt không tha cho hắn."
Mạnh Lượng biết mình lần này khó thoát, tuyệt vọng nằm im thin thít.
Hắn đã kêu gào đến rách cả cổ họng, mà vẫn không thể biện minh cho bản thân.
Hắn làm sai sao?
Hắn làm sai cái gì?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com