Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh nghiêng mặt liếc cô một cái nhưng lại chỉ với ra sau túm lấy một túi đồ ăn vặt rồi quăng cho cô: "Chẳng phải đói rồi sao? Ăn đi!"
Thủy An Lạc nhận lấy bánh mì con anh đưa cho, hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt: "Sở Ninh Dực~"
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, Thủy An Lạc, em phải biết, anh là người đàn ông của em!" Sở Ninh Dực nói một cách cực kỳ nghiêm túc. Nếu cô chưa trở lại bên cạnh anh thì dù cô có thông minh hay nguy hiểm thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. Nhưng một khi đã trở về bên anh vậy thì mọi chuyện của cô sẽ đều do anh tiếp quản hết, kể cả các vấn đề rắc rối này của cô.
Thủy An Lạc nhìn ánh mắt nghiêm túc của Sở Ninh Dực thì lời sắp thốt ra lại nhanh chóng thu lại.
Suốt một năm nay, câu nói mà cô tự nhủ thầm nhiều nhất chính là: Thủy An Lạc, phải tự mình giải quyết chuyện của mình thôi, mày không còn ai để dựa vào nữa rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com