Tám giờ tối, Tô Hồng chạy xe đến trước cửa tiểu khu nhà của ông chủ Cận.
Cận Học Tùng nắm tay vợ của mình đứng ngay cổng tiểu khu đón tiếp.
Kha Tu không có một chút cảm giác vui sướng nào khi về đến nhà, Tô Hồng trộm ngắm hắn cái, thậm chí còn phát hiện, vẻ mặt của Kha Tu bình tĩnh giống như đang đi thăm mồ mả.
Tô Hồng hơi do dự một lúc, trước khi hắn chuẩn bị xuống xe thì ngăn lại, mặt không biến sắc đưa tay lướt qua bên người Kha Tu.
Lòng bàn tay ma sát lên trên mu bàn tay của hắn, chẳng khác nào nhóm lên một ngọn lửa, làm cho đôi đồng tử của Kha Tu bỗng co rút lại trong đêm đen.
Mà hắn hơi nghiêng đầu, lại cảm thấy dường như Tô Hồng chỉ là lỡ tay chạm phải mình, không làm gì tiếp theo, kiểm tra chìa khóa với túi tiền một chút thì xuống xe.
Kha Tu mấp máy môi, siết bàn tay đang run rẩy thành một nắm đấm, cũng xuống xe theo.
"A Tu, thật may quá con không không có chuyện gì!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com