"Trang Tử [1] không phải cá, làm sao biết được cá vui hay không? Người cũng không phải thiền sư Khê Minh, cũng không phải thánh tăng Trần Yết, người làm sao biết được suy nghĩ sâu xa trong lòng hạ, không phải đã cùng người dây dưa một kiếp lại một kiếp sao?"
Lòng Tô Hồng rung động mạnh mẽ.
[Hệ thống: ???? Tại sao ta cũng khuyên như vậy mà ngươi không nghe, tên ma quỷ này khuyên ngươi liền nghe? Tần suất tim đập của người không khác gì đang leo núi cả!!!!]
[Tô Hồng: Nếu như ngươi cũng nói thành ngữ, có lẽ ta đã sớm nghe vào tai.]
Hệ thống khóc!
Tô Hồng đứng dậy, đang muốn rời đi, nhưng lại dừng lại quay người nói "Núi Khê Minh đã bị đám con lừa trọc kia công chiếm, ta đã đưa phần mộ của thê tử ngươi dời đến ngoài thôn dưới núi, thanh minh đông chí, thôn dân bên kia cũng sẽ đốt cho nàng ấy một chút tiền giấy."
Mạc Trợ khẽ giật mình, lập tức đỏ mắt khom người "Đa tạ công tử!"
Tô Hồng lắc đầu "Ta mới là người nên cảm ơn ngươi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com