Mưa to từ buổi sáng tới tận xế chiều, rả rích tới sáng ngày hôm sau mới tạnh.
Mưa tạnh, mặt trời bắt đầu nhô lên.
Mấy người Cố Vi Vi ngồi trên xe hơi cả buổi tối, cuối cùng cũng có thể xuống xa hoạt động gân cốt một chút.
Vì không có thức ăn nên bụng ai cũng cồn cào.
Mặc dù biết rằng trong chiếc xe ở đằng trước kia có đồ ăn, nhưng vì Lenine và Cố Vi Vi kiên quyết phản đối nên người dẫn đường cũng chỉ có thể nhịn đói.
Cố Vi Vi nhìn quang cảnh vùng hoang dã này sau cơn mưa, cũng nhìn thấy chiếc xe của Cố Tư Đình vẫn đang dừng ở phía trước.
Lenine cũng nhìn thấy xe của Cố Tư Đình, nhỏ giọng.
"Tên này có bị bệnh không vậy, đeo bám cô không tha để làm gì chứ?"
Lần trước thì bắt cô tới Cố gia, bây giờ thì lại theo dõi người ta.
Bị mù sao?
Không biết cô ấy là người phụ nữ của ông chủ sao?
Người của Cố Tư Đình cũng không tới tìm bọn họ nữa.
Cố Vi Vi biết bọn họ vẫn còn ở đây, nhưng cũng không để ý tới.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com