Chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông kia, Cố Niệm Chi lập tức kết luận được anh ta là con lai, có lẽ là con lai giữa Hoa kiều và người da trắng thế nên mới được di truyền vẻ đẹp đó. Cũng vì là con lai nên ngũ quan mới có thể tinh xảo, đẹp đẽ như tượng thế được.
Trong khoảnh khắc thấy ánh mắt Cố Niệm Chi thoáng dừng lại ở Dạ Huyền, Cố Yên Nhiên hé miệng cười rồi bước tới kéo tay cô, nói, "Niệm Chi, đây là Dạ Huyền, em còn nhớ anh ấy không?"
Cố Niệm Chi cạn lời.
"Không nhớ à? Lúc em còn bé, anh ấy đã từng chơi đùa cùng chúng ta đấy. Sau đó anh ấy đi Mỹ học trường nội trú, vẫn thường xuyên liên lạc với chúng ta." Cố Yên Nhiên tới kéo tay Dạ Huyền, chập tay ba người lại với nhau, xúc động nói, "Không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, chúng ta lại có thể gặp lại được bạn thời thơ ấu."
Cố Niệm Chi tiếp tục cạn lời.
Cô không biết nói gì cho phải, chỉ đành rút tay mình ta, lầm bầm nói một câu, "… Vậy sao?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com