Bên ngoài phòng bệnh là một hành lang dài, nhìn rất vắng vẻ, chỉ có hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đứng trước cửa sổ nói chuyện.
"Hoắc thiếu, anh có muốn Tiểu Trạch sớm tỉnh lại, khôi phục như bình thường không?" Trần Liệt thấp giọng hỏi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng thận trọng.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn người, "Sao thế? Chẳng lẽ tình trạng của Tiểu Trạch rất nguy cấp à? Chẳng phải cậu nói không sao ư?"
"Quả thật là không sao, nhưng cậu ta cứ mãi không tỉnh lại, tôi chỉ lo sẽ trở thành dấu hiệu của người thực vật thôi." Trần Liệt đẩy gọng kính tròn trên sống mũi với vẻ lo lắng, "Hôn mê do thiếu dưỡng khí sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ. Mà nghiên cứu của chúng ta về não bộ của con người còn quá ít, không ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì. Có thể cậu ta sẽ lập tức tỉnh dậy, cũng có thể cả đời cũng không tỉnh lại nữa."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com