Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ gì đó, "Hóa ra lệnh đường họ Cố."
Tạ Thanh Ảnh nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng đang nói đến chuyện cô gọi Chủ tịch Long là "cậu", cũng định thần lại rồi thoải mái nói: "Mẹ ruột của tôi họ Cố, nhưng mẹ kế họ Long, nên tôi gọi Chủ tịch Long là 'cậu' cũng không sai chứ?"
Quan hệ nhân thân vốn dĩ không quá xem trọng vấn đề huyết thống.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, chủ động nói: "Đương nhiên là không. Tôi không biết Chủ tịch Long đã nói với cô chưa, bà ngoại của tôi xuất thân từ nhà họ Tạ, nói như vậy thì có lẽ chúng ta cũng có quan hệ thân thích."
"Ồ?" Tạ Thanh Ảnh rất kinh ngạc, "Tôi không biết! Cậu vẫn chưa nhắc đến chuyện này. Mấy ngày trước tôi mới vừa theo ba và mẹ kế từ châu Âu trở về nước, còn chưa quen với chênh lệch thời gian nữa."
"Vậy cô Tạ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi không làm phiền nữa." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, xoay người sải từng bước dài, nhanh chóng rời đi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com