"Cậu nói cái gì?"
"Về… về hưu sao?"
Hai vợ chồng Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ không hẹn mà cùng kêu lên.
Chương Phong vẫn luôn một mực tủi thân không nói gì bỗng ngẩng vụt đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin.
Bà ta vô thức bấu vào cánh tay ông cụ Hoắc, túm chặt lấy tay ông ta, ánh mắt nhìn ông ta đầy vẻ cầu xin. Trong đôi mắt vẫn còn giữ được vẻ thướt tha, yêu kiều kia lập tức đong đầy nước mắt.
Chương Phong lắc mạnh đầu, nghẹn ngào, nhưng vẫn không nói gì. Tuy vậy, vẻ mặt kích động và động tác của bà ta đã biểu hiện rõ ý của mình.
Bà ta không muốn về hưu, hoặc có thể nói là, bà ta không muốn rời khỏi ông cụ Hoắc. Ông cụ Hoắc cũng bị một câu này của Hoắc Thiệu Hằng làm cho chấn động một lúc lâu không bình tĩnh nổi.
Ông cụ nghe thấy lời Hoắc Thiệu Hằng nói, nhưng trong một khoảnh khắc, ông cụ hoàn toàn không rõ anh đang nói gì.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com