Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đứng ngó nghiêng ở trên quảng trường, trước tiên chọn một cửa hàng gần nhất. Nghe nói đây là một nơi bán hàng Tết danh tiếng đã lâu năm, cho dù chỉ là một túi hạt dưa rang thôi cũng có xuất xứ rõ ràng.
Cố Niệm Chi nhìn vào phần giới thiệu vô cùng khoa trương đặt trước cửa hàng bán hạt dưa rang, cười đến nỗi rung cả vai, kéo Hoắc Thiệu Hằng tới hỏi, "Hoắc thiếu, anh có ăn hạt dưa rang không?"
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Cố Niệm Chi hơi mím môi, liếc mắt nhìn sang dáng vẻ không muốn nói chuyện của Hoắc Thiệu Hằng qua lớp kính râm, trong lòng thầm nói, ok, được rồi, biết ngay là chắc chắn cụ già này sẽ không cắn hạt dưa mà.
Cắn hạt dưa quá tổn hại đến hình tượng của anh ấy chứ…
Nhưng cô vẫn mua khoảng hơn năm cân, khi khách khứa tới chúc Tết, hạt dưa là đồ ăn vặt yêu thích.
"Hạt hướng dương, hạt bí, với hạt dưa này, mỗi thứ cho tôi hai cân rưỡi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com