Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi không chớp mắt một lúc lâu.
Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, rốt cuộc vẫn không chịu được ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, đành phải nhìn sang chỗ khác. Cô nhìn về phía rèm cửa sổ sát đất ở phía Nam, lẩm bẩm: "... Phòng này của chú cũng có cửa sổ sát đất mà… Cháu sợ..."
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi quay sang dém lại chăn cho cô: "Cửa sổ đó làm từ kính chống đạn, không phải sợ."
Cố Niệm Chi cạn lời rồi.
Cô nhắm mắt lại đầy vẻ thất bại, không nói thêm gì nữa, nhưng một bàn tay lại lặng lẽ thò ra khỏi chăn nắm lấy vạt áo ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng vừa đứng dậy đã lập tức nhận ra ngay. Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, một lúc lâu sau mới nắm lấy tay cô đặt lại vào trong chăn: "Chú không đi, chú ngủ ở ghế sofa."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com