Vương Bảo Nhạc gãi đầu nhìn quanh, phát hiện mình đã năn nỉ tới cỡ đó rồi mà vị sư huynh thích rình mò kia vẫn không có phản ứng gì. Điều này làm hắn nhịn không được mà thầm nghĩ không biết có phải vị sư huynh của mình đã đi rồi hay không...
"Không phải chứ, đi thật đấy à?"
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lại thử gọi thêm vài lần. Sau khi phát hiện vẫn không có ai trả lời thì hắn đành thở dài, biết rõ chắc hẳn là sư huynh đã đi rồi, cho dù chưa đi thì chắc cũng sẽ không ra mặt nữa.
"Thôi vậy, Vương Bảo Nhạc ta luôn tự lực cánh sinh. Có lẽ số mệnh của ta chính là không thể nhờ vả vào người khác."
Vương Bảo Nhạc nói vài câu tự an ủi bản thân, sau đó không để ý tới tiếng khịt mũi khinh thường của chị đẹp khi nghe thấy mấy câu này.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com