"Con mắt?"
Đồng tử của Trác Nhất Phàm co rụt lại, quay đầu nhìn về phía vùng đất truyền thừa. Vương Bảo Nhạc ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, cảm thấy nơi này quả đúng như lời Triệu Nhã Mộng miêu tả, thật sự rất giống một con mắt!
"Thế này thì lớn quá đi mất..."
Vương Bảo Nhạc thì thào, đang định lên tiếng thì trong đầu hắn chợt vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.
"Khả năng quan sát của cô bé này khá lắm, chỉ thua bản cung bảy tám phần mà thôi, chắc là đệ nhất linh thể xưa nay chưa từng có trong nền văn minh của Liên bang các ngươi rồi!"
Chị đẹp thản nhiên lên tiếng, Vương Bảo Nhạc tự động lờ tịt giọng điệu bốc phét của cô, chỉ mừng rỡ thầm hỏi.
"Chị đẹp, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi. Triệu Nhã Mộng là đệ nhất linh thể của Liên bang bọn em, nhưng chị chính là đệ nhất kiều nữ của cả vũ trụ này. Lâu lắm rồi không được nghe giọng chị, em nhớ chị chết mất!"
"Dẻo mồm!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com