Con lừa hoảng sợ, thân thể run rẩy, vẻ đắc ý trước đó đã mất sạch, lúc này nó vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc ra vẻ ngây thơ, dùng đầu cọ vào chân Vương Bảo Nhạc, cuối cùng thấy không hiệu quả nên thể hiện vẻ nịnh nọt thẳng ra mặt.
Trước kia chưa thành lập liên hệ với con lừa thì Vương Bảo Nhạc đã đoán được sơ sơ ý của nó rồi, bây giờ có liên hệ thì nó lại càng rõ ràng hơn, hắn hừ một tiếng.
"Không có cửa thương lượng đâu! Mày cút qua một bên đi! Đúng rồi, sau này tao sẽ gọi mày là cút đi. Sao hả? Nếu không chịu thì mày kêu vài tiếng đi!"
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng rồi nhìn con lừa nọ.
Hình như nghe hiểu cái tên Vương Bảo Nhạc đặt cho mình chẳng hay ho gì nên con lừa này lập tức sốt ruột toan kêu lên nhưng miệng lại bị khép chặt chẳng thể kêu được.
"Xem ra mày cũng thích cái tên này lắm! Nếu mày cũng chịu thì sau này cứ gọi mày là cút đi nhé!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com