webnovel

第一百二十一章 Thần binh duy nhất!

Editor: Nguyetmai

Theo khí cầu dần bay xa, trong tầm mắt của Vương Bảo Nhạc đã không còn thấy quê hương Linh Tức đâu nữa, cũng không còn ngọn núi kia. Hồi lâu sau hắn mới thu hồi ánh mắt, khẽ nhắm lại, cảm thụ linh mạch bên trong cơ thể.

Vương Bảo Nhạc hiểu rõ một đạo lý, ấy chính là hoài bích có tội, cho nên hắn nhất định phải che giấu linh căn thật sự của mình. Dù sao thì hiện tại tám tấc được biết đến là cực hạn, đột nhiên xuất hiện một kẻ có thể nói là mười tấc như hắn thì sẽ tạo ra vô số sóng to gió lớn, khó mà lường được.

Nếu như hắn có bối cảnh hùng hậu thì còn đỡ, có khi sẽ đỡ được những sóng gió này, nhưng rõ ràng hắn không có gì hết, một khi lộ ra thì Vương Bảo Nhạc có thể tưởng tượng con đường tương lai sẽ dữ dội cỡ nào.

"Tin vào lòng tốt nhưng không thể đi đánh cược vào lòng tốt!"

Đây là một câu nói trong quyển tự truyện quan lớn. Khi còn bé Vương Bảo Nhạc không hiểu gì nhưng dần dà hắn đã hiểu được phần nào.

Bab Terkunci

Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com

Bab berikutnya