"Không dám? Vô dụng thôi!!"
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang.
Hắn đọc hết tự truyện quan lớn cho nên biết rõ không thể mềm lòng nương tay với kẻ thù, nhất định phải khiến kẻ thù mất hết khả năng uy hiếp đến mình. Nhất là lúc này, chỉ cần nhớ tới cảnh tượng sinh tử nguy hiểm trong rừng mưa Trì Vân thì ánh mắt lại vô cùng sắc bén, thân thể nháy mắt nhảy lên, tốc độ ầm ầm bộc phát lao thẳng tới chỗ Tào Khôn.
Cùng lúc đó, đám người Liễu Đạo Bân cũng đã kịp giật mình hoàn hồn, biết rõ Vương Bảo Nhạc đây là muốn ra tay với đám học thủ, bọn họ đều thở dồn, nhất là những người đã từng bị Tào Khôn bắt giam. Ai nấy đều hưng phấn nhào lên ngăn cản Tào Khôn.
"Cút hết cho ta!!"
Tào Khôn rống to. Lúc này, hắn như một con thú bị vây hãm, vẻ mặt điên cuồng, đỏ mắt gào lên cố gắng bỏ chạy nhưng hắn lại quên mất nơi này là Đạo viện Phiêu Miễu. Cho dù hắn có thể chạy ra được thì cũng không trốn được bao xa.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com