webnovel

Chương 39: Tư cách?

Editor: Nguyetmai

Câu nói này phát ra từ miệng Vương Bảo Nhạc tựa như hóa thành một cỗ sức mạnh khiến cho tất cả mọi người đứng vây xem xung quanh đều cảm thấy huyết quản sục sôi, máu chảy nhanh hơn, hai mắt lóe sáng.

Bọn họ biết rõ Vương Bảo Nhạc đây là muốn đòi lại công bằng cho cô bé kia, muốn một câu xin lỗi!

Bọn họ không đủ khả năng để làm chuyện thế này, bây giờ thấy có người làm thì trong lòng lập tức phấn chấn hẳn lên. Cả đám nhiệt huyết sục sôi, toàn bộ đều dõi mắt nhìn về phía gã thanh niên bị giẫm tay kia.

"Dừng tay! Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi đã gây họa lớn rồi đấy!"

"Có chút việc cỏn con thế thôi mà ngươi dám hành hung người khác!!"

Đám học sinh Đạo viện Phiêu Miễu còn lại đều giật thót, tên nào cũng mạnh miệng gầm lên với Vương Bảo Nhạc.

Còn cái tên Trương Lam bị Vương Bảo Nhạc giẫm lên ngón tay kia thì giờ đang cắn răng, cố dằn cơn đau đớn dữ dội, nhìn Vương Bảo Nhạc chòng chọc. Nếu như ánh mắt mà có thể giết được người thì lúc này Vương Bảo Nhạc chết mất đất rồi.

"Bắt nạt bọn này như thế thì ngon lắm à! Bây giờ ngươi đắc ý lắm chứ gì, tưởng rằng ngươi mạnh lắm chứ gì. Ngươi chẳng qua là ỷ vào bản thân tu luyện lâu hơn bọn ta vài năm mà thôi nhưng tương lai của bọn này và ngươi thì khác nhau xa lắm. Mấy năm nữa gặp lại, đứng trước mặt bọn này, ngươi chẳng là cái thá gì hết!"

"Loại như ngươi bố đây gặp nhiều rồi. Chẳng lẽ ngươi dám giết bọn này à? Đây là thành Phiêu Miễu, bọn này là học sinh của Đạo viện Phiêu Miễu. Ngươi cứ chờ bị truy nã đi!"

Ánh mắt của Trương Lam vô cùng oán độc. Lúc này, hắn ta khàn giọng rống lên từng chữ một.

"Mà cho dù bọn này làm sai chuyện gì đi nữa thì cũng phải do Đạo viện Phiêu Miễu trách phạt. Ngươi là một thằng vô danh tiểu tốt, có tư cách gì mà ra lệnh cho bọn ta?"

Nói tới đây, trong vẻ oán độc của tên Trương Lam kia thậm chí còn mang theo chút khinh khi.

"Ta không có tư cách à?"

Vương Bảo Nhạc nhìn gã thanh niên lộ rõ vẻ khinh thường kia, lại nhìn ba tên học sinh ở đằng xa, thấy rõ dù sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn lộ ra vẻ khinh khỉnh từ trong xương tủy, Vương Bảo Nhạc gật đầu một cái.

"Vậy thì học thủ của Linh Thạch học đường thuộc Pháp Binh hệ của Đạo viện Phiêu Miễu có đủ tư cách hay không?!"

Vương Bảo Nhạc nói xong thì trực tiếp tháo mặt nạ ra, cơ thịt xoắn mạnh, pặc pặc pặc, bộ đồ bó sát trong áo bào của hắn nứt toác ra, để lộ thân hình tròn vo vốn có.

"Ngươi..."

"Học thủ!!"

"Không thể nào!!"

Gần như trong nháy mắt khi Vương Bảo Nhạc dứt lời rồi tháo mặt nạ ra thì ba tên học sinh Pháp Binh hệ ở cách đó không xa đều hét toáng lên cứ như gặp phải quỷ, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ lẫn không dám tin, sắc mặt thoáng cái đã tái mét, thân thể mềm oặt, lảo đảo ngồi phịch xuống đất.

Còn cái tên Trương Lam ban nãy vẫn còn mang theo vẻ khinh khỉnh đang bị Vương Bảo Nhạc giẫm mạnh lên ngón tay thì toàn thân run rẩy, không ngừng thở gấp, đồng tử phóng đại, vẻ hung ác ban nãy thoắt cái đã bị từng con sóng dữ trong đầu đánh tan, hắn ta thất thanh kêu to.

"Vương Bảo Nhạc!!"

Bọn họ như ngừng thở, vẻ mặt liên tục biến hóa, cơn sợ hãi lẫn rung động trong lòng đã dữ dội đến mức không sao tả xiết. Bọn họ là học sinh của Đạo viện nên không sợ người thường. Cho dù là quan viên của thành Phiêu Miễu này bọn họ cũng không sợ nhưng Vương Bảo Nhạc thì lại khác. Hắn ta là học thủ của Pháp Binh hệ. Trong tay hắn nắm giữ quyền lực có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.

Còn bọn họ thì tự mình lao vào trong tay của Vương Bảo Nhạc, nhất là khi nhớ đến mấy lời mạnh mồm đe dọa của mình với Vương Bảo Nhạc ban nãy, cùng với mấy lời đồn bọn họ nghe được về Vương Bảo Nhạc ở trong Pháp Binh hệ thì cả đám run rẩy như mất nửa cái mạng, thầm kêu rên trong lòng, chỉ cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen.

Đám thuộc hạ ở xung quanh cũng vô cùng hoảng sợ. Thậm chí, ngay cả lão già bị đá hạ bộ mà trong lòng sinh cơn oán độc kia lúc này vừa mới tỉnh lại, sau khi trông thấy một màn ban nãy thì hít sâu một hơi hôn mê tiếp, không dám có chút suy nghĩ báo thù nào, thậm chí còn nơm nớp sợ bị Vương Bảo Nhạc trả thù... Dù sao thì thiếu chủ nhà lão ta cũng là học sinh của Đạo viện...

"Đó là học thủ sao..."

Những người đứng vây xem xung quanh lúc này cũng bị thế cục nghịch chuyển kia làm giật mìn. Cả đám đều thấy đầu óc ong ong, trợn mắt há mồm. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, quá lớn, vượt xa suy nghĩ của bọn họ.

"Bây giờ ta có tư cách bảo các người xin lỗi hay không?!"

Vương Bảo Nhạc vẫn giẫm mạnh ngón tay của tên Trương Lam kia, thản nhiên mở miệng nói.

Không đợi tên Trương Lam bị bẻ ngón tay kia mở miệng nói gì thì ba tên học sinh của Đạo viện Phiêu Miễu ở đằng xa đã lập tức run lẩy bẩy, vội bò tới bên cạnh cô bé kia rối rít xin lỗi.

"Em gái à, xin lỗi em! Ban nãy không phải bọn anh cố ý..."

"Em gái ơi, mong em tha thứ cho bọn anh..."

Ba tên học sinh kia đều lo lắng muốn chết, giọng cũng run run. Lúc này, trong lòng hối hận vô cùng. Trong lòng bọn họ hiểu rõ hậu quả của việc bị Vương Bảo Nhạc bắt là thế nào, cho nên lúc này đều mếu máo van nài, ai nấy đều vô cùng sốt ruột.

Còn tên Trương Lam bị Vương Bảo Nhạc giẫm ngón tay thì tựa như sợ tới mức quên hết cả đau đớn, cũng vội vàng nhào lên xin lỗi, toàn bộ vẻ tự cao trước đó đều biến mất hoàn toàn kể từ giây phút Vương Bảo Nhạc tháo mặt nạ xuống.

Thậm chí, vì bù đắp mà tên Trương Lam kia còn lớn tiếng quát tháo bọn thủ hạ của mình, bảo bọn họ lập tức đi tìm bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất cho cô bé này. Hơn nữa, còn phải đi liên hệ với người nhà của cô bé để bồi thường một khoản thật lớn.

Đám to con nọ đều nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ kính sợ. Sau khi được Vương Bảo Nhạc đồng ý thì mới ba chân bốn cẳng chạy tới nhẹ nhàng ôm lấy cô bé đưa đi bệnh viện.

Vương Bảo Nhạc tin chắc sau chuyện này đối phương sẽ không dám giở trò gì bởi vì tiền đồ lẫn vận mệnh của bốn tên này đều nằm trong một ý niệm của hắn mà thôi.

"Bốn người các ngươi muốn ta đánh các ngươi dở sống dở chết rồi kéo về Bộ viện kỷ hay là ngoan ngoãn đi theo ta, tự mình chọn đi."

Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau mông đi về phía Đạo viện.

Bốn tên kia nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ sợ hãi lẫn đắng chát trên mặt nhau nên chỉ có thể đứng dậy cúi mặt đi theo sau lưng Vương Bảo Nhạc. Lúc này, không ai có gan đi van xin nữa, một đường run rẩy theo Vương Bảo Nhạc về đỉnh Pháp Binh , đi vào trong Bộ viện kỷ của Linh Thạch học đường, bọn họ không dám phản kháng, trực tiếp bị bắt giam!

Vương Bảo Nhạc định nghiêm trị chuyện này. Hắn thân là học thủ của Linh Thạch học đường, mặc dù kẻ lúc trước không hay quản lý mọi chuyện nhưng dù sao đây cũng là vụ đầu tiên hắn tự mình bắt người.

Sau khi thăm dò rõ ràng toàn bộ sự việc, cả Liễu Đạo Bân lẫn mấy đốc tra kia đều rõ ràng Vương Bảo Nhạc thật sự nổi giận, muốn xử việc này cho thật nghiêm!

Đồng thời, vụ án này có biết bao nhân chứng như thế, cho nên chỉ cần làm hết trình tự thì sẽ bị giao lại cho pháp đình của Đạo viện xử lý bọn chúng.

Còn kết quả xử lý thì Vương Bảo Nhạc trực tiếp đưa ra suy nghĩ của mình.

Ấy chính là khai trừ học tịch!

Loại sự kiện có tính chất nghiêm trọng, do chính tay hắn bắt và có chứng cứ vô cùng xác thực thế này, cho dù Phó Chưởng viện có muốn đè xuống cũng khó mà làm được. Nói chung thì ý kiến của Vương Bảo Nhạc chính là kết quả sau cùng.

Chuyện này cũng nhanh chóng lan truyền ra khắp Pháp Binh hệ. Vô số học sinh nghe kể về chuyện này xong đều giật mình kinh hãi, vừa tự dặn lòng sau này chớ có làm thế, đồng thời cũng có rất nhiều học sinh lên tiếng phê phán mắng chửi.

Đối tượng ăn mắng đương nhiên không phải Vương Bảo Nhạc mà là bốn tên đã làm xấu hình tượng của Pháp Binh hệ. Thậm chí, chuyện này cũng nhanh chóng lan truyền trên linh võng, được vô số người ngợi khen.

Dù sao thì ở trong Đạo viện cũng có rất ít những kẻ kiêu ngạo làm phách như bốn tên này. Đối với loại chuyện khiến cho người người căm phẫn như thế, bọn họ đương nhiên cũng có cái nhìn riêng.

Cùng lúc đó, tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc cũng vang dội hơn. Lần này, thậm chí có không ít nữ sinh nghe kể chuyện này xong thì hảo cảm với Vương Bảo Nhạc cũng tăng lên rõ rệt.

Nhất là mấy em gái bên Đan Đạo hệ, nghe nói Vương Bảo Nhạc dùng đan dược mua được từ chỗ bọn họ để cứu người xong thì cả đám đều âm thầm truyền âm cho Vương Bảo Nhạc, thậm chí có mấy người bạo hơn còn chủ động hẹn gặp nữa.

Còn người nhà của bốn tên học sinh kia nghe tin xong thì ai nấy đều vô cùng lo lắng, nghĩ hết cách sai người đến tìm Vương Bảo Nhạc, xin hắn giơ cao đánh khẽ, Vương Bảo Nhạc thì lờ tịt việc này.

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ đành nhờ đến mấy đốc tra như Liễu Đạo Bân nhưng mấy người trong Bộ viện kỷ đều biết rõ thái độ của Vương Bảo Nhạc ra sao nên không ai dám nhận tiền, đều từ chối thẳng thừng.

Cuối cùng, người nhà của bốn học sinh này tìm đến học thủ Hồi Văn học đường là Tào Khôn...

Cũng trong đêm đó, bên trong học thủ các của Linh Phôi học đường, học thủ Linh Phôi Lâm Thiên Hạo đang thưởng thức linh trà, cầm một quyển sách cổ, học thủ Hồi Văn Tào Khôn đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói.

"Lâm huynh, những người khác thì thôi cũng được, nhưng gia tộc của cái tên Trương Lam kia... nguyện ý bỏ ra một món linh bảo cấp năm đấy!"

Nghe tới hai chữ linh bảo thì Lâm Thiên Hạo ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ suy tư, phải biết rằng cấp một cấp hai được gọi là pháp khí, từ cấp ba đổ lên thì là linh bảo, nếu đến cấp bảy thì là pháp binh.

Có thể nói, đến cấp bậc linh bảo thì giá trị của nó đã cực kỳ lớn rồi, càng không cần phải nói thứ này lại là cấp năm, ngay cả hắn cũng thấy rục rịch đây. Vậy nên, hắn lấy nhẫn truyền âm ra, trực tiếp hỏi ý bên chỗ Phó Chưởng viện một phen, sau khi nói xong thì mỉm cười.

"Đạo viện sắp có hành động lớn nhằm vào học thủ, mấy hôm nữa sẽ lấy Pháp Binh hệ làm nơi thí điểm bắt đầu!"

"Tên Vương Bảo Nhạc này cũng lăn lộn được một khoảng thời gian rồi, tiếp theo... Hắn cũng nên nghỉ đi thì hơn."

Lâm Thiên Hạo nói xong thì bưng linh trà lên, phát hiện bên trong đã cạn. Không đợi hắn buông tách xuống thì Tào Khôn đứng bên cạnh đã vội châm nước nóng.

"Đến lúc đó, thuận tiện thả đám Trương Lam ra là được."

Lâm Thiên Hạo mỉm cười nhìn về phía Linh Thạch học đường, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.

Tào Khôn nghe vậy thì lập tức hưng phấn thấy rõ.

Bab berikutnya