Sau khi nhận đủ trang bị, Vân Tiên cho tất cả đồ đạc vào túi quân dụng rồi trở về chỗ mà Mộc Doanh và Lâm Uyển đang đứng.
"Vân Tiên, vừa rồi sắc mặt của Lâm Thục Nhã khó coi giống như ai bắt cậu ta ăn phân vậy đó, cậu đã nói gì hả? Nói cho chúng mình biết với!" Lâm Uyển nhìn Lâm Thục Nhã đi xa, cười to hỏi.
"Cậu ấy không nói thì còn may, vừa mở miệng ra là có thể tức chết người ta đó!" Mộc Doanh ngồi bên cạnh Lâm Uyển, cô ấy mở một chai nước khoáng, uống vài ngụm cho nhuận giọng rồi mới nghiêng đầu nói với Lâm Uyển.
"Ha ha, cậu hiểu Vân Tiên như vậy thì chắc hai người thân nhau lắm nhỉ?" Nghe Mộc Doanh nói thế, Lâm Uyển buột miệng hỏi, nói xong cô lại cảm thán một tiếng: "Ôi, hâm mộ tình bạn của các cậu thật đấy!"
Tính tình của Lâm Uyển rất thoải mái, bình thường cô ấy muốn nói gì đều trực tiếp nói ra mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com