Vân Tiên không khỏi ngây người sững sờ. Cô chần chừ một lát rồi nhận lấy áo khoác Tư Dịch ném cho mình. Sau một hồi do dự, cô chậm chạp khoác áo lên, miễn cưỡng lên tiếng: "Tôi đang để xe của anh ở nhà bạn, ngày mai trả lại anh."
"Ừ." Tư Dịch gật đầu, rồi dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Vân Tiên. Sau đó anh quay người, đến cả câu tạm biệt cũng không buồn nhếch miệng nói. Bóng hình cao lớn trong chốc lát biến mất trước tầm mắt Vân Tiên.
Vân Tiên khẽ giật mình. Cô mấp máy bờ môi khô khốc, khẽ nhếch miệng cười.
…
Sáng sớm hôm sau, Vân Tiên bảo Xà Tích lái chiếc Lamborghini quay về, trả cả chìa khóa và xe cho anh.
Sau đó cô cùng Xà Tích ra ngoài.
Mặc dù cô mới định cư tại thành phố Long Môn chưa lâu, nhưng quyết định về việc mở một cửa hàng ở đây đã được Vân Tiên đưa ra từ trước đó.
Xưa nay Vân Tiên luôn là người dám nghĩ dám làm. Cô đã nói được thì nhất định sẽ thực hiện được, hơn nữa sẽ không lề mề, trì hoãn.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com