Trong lòng Lê Ngọc vẫn còn rất sợ hãi nhưng cô lại dứt khoát hóa thành hình người, nhảy vọt đến bên người Hề nguyệt.
"Hề thần y, mau lên, thần y mau rời khỏi đây cùng tôi. Ở đây nguy hiểm lắm! Tôi… tôi lập tức hóa thành chim đưa thần y ra khỏi đây." Nói rồi, Lê Ngọc lắc người một cái rồi biến thành một con chim Mẫn Nguyệt to gấp chục lần khi nãy. Sải cánh của cô gần như sắp lấp đầy cả hang động, gió bụi pha lẫn máu tươi tung bay mù mịt khắp trời. Móng vuốt của cô nhanh chóng quắp lấy bả vai Hề Nguyệt rồi bay ra ngoài cửa hang.
Lúc này Hột Khê mới tỉnh lại, mắng thầm trong lòng một tiếng. Cô cố hết sức nói to: "Lê Ngọc, mau thả ta xuống!"
Những chuyện vừa rồi dường như chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Ngay khi lớp băng được Nam Cung Dục tạo ra để chặn cửa hang bị phá vỡ, Phụng Thiên Bá lập tức dẫn người xông vào. Sau khi nhìn thấy thi thể của Phụng Vân Cảnh, Phụng Thiên Bá gần như phát điên, ông ta liều mạng cố sống cố chết tấn công Nam Cung Dục và Hột Khê.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com