Tấn Trạch Vũ khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất, chậm rãi cầu xin: "Cầu xin ngươi... Tha cho nhóm Đại Tráng đi."
"Ha ha ha ha..." Trong sảnh chính của Tiên Lộc Phường vang vọng tiếng cười ngông cuồng huênh hoang của Đồ Vĩnh Hạo: "Hay, hay lắm! Tấn Trạch Vũ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhưng ta nhớ là ta đã nói, ngươi phải quỳ xuống dập đầu ba cái thì mới tính, bây giờ ngươi mới chỉ quỳ xuống thôi, ngươi thấy đã đủ chưa."
Tấn Trạch Vũ mấp máy môi, đang định cúi đầu xuống thì Tiền Đại Tráng vốn bị Đồ Vĩnh Hạo dẫm lên bỗng bùng nổ, nhào thẳng vào tên Đồ Vĩnh Hạo: "Súc sinh, ta liều mạng với ngươi!"
Có điều tu vi của Tiền Đại Tráng làm sao có thể chống lại Đồ Vĩnh Hạo được chứ. Hắn vừa vọt tới trước mặt Đồ Vĩnh Hạo thì đã bị gã đá bay ra ngoài chỉ bằng một cú. Cơ thể to lớn của Tiền Đại Tráng cứ thế bay thẳng ra phía kết giới ngoài cổng lớn.
Tiếng vang rất lớn ấy khiến tất cả đệ tử vây xem xung quanh đều sợ hãi kêu than rồi thi nhau tránh ra.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com