Đoạn đối thoại này của hai người không hề có chút ý che giấu nào, khiến cho người mặc áo choàng đen nổi giận đùng đùng: "Dám xem thường ta, các ngươi mau chết hết đi cho ta!"
Y vừa dứt lời, từng đợt cuồng phong lạnh buốt đến tận xương tủy đột ngột nổi lên, gào thét thổi về phía đám người Hột Khê.
Ông lão ném bình hồ lô rỗng tuếch trên tay đi, cả người biến mất tại chỗ.
Hột Khê thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn xem ông ấy làm như thế nào thì bất ngờ nghe thấy tiếng "binh" vang lên, tiếp đó… Tiếp đó cuồng phong đã biến mất, màn sương đen đặc tan biến, phía trước mặt không còn thứ gì cả.
Đúng vậy, chính là… Không còn một thứ gì hết. Bóng dáng của người mặc áo choàng lúc nãy cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ông lão xoa lòng bàn tay đen sạm của mình, chột dạ nhìn về phía Hột Khê, cười khan: "Ơ chết, hình như vừa rồi sư phụ không khống chế được sức mạnh, đánh y bay ra xa quá rồi!"
Hột Khê nhăn mày, "Đánh xa quá? Xa đến đâu rồi?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com