Hoàng Lệ Lệ nói: "Đứa em gái khiến người ta không bớt lo của chị bị một tên đàn ông cặn bã bỏ rơi, bây giờ đang đau khổ. Chị đi qua đó xem nó một lát."
"Em đi cùng với chị nhé?"
"Không cần đâu, chân của em còn đang bị thương mà, chị đi một mình được rồi." Hoàng Lệ Lệ đưa tay đón lấy Tiểu Tinh Mặc trong lòng Tiểu Miêu Miêu.
"Nhưng một mình chị bế Tiểu Tinh Mặc cũng bất tiện. Với lại, vết thương trên chân em đã không sao rồi. Đi thôi, đi thôi, em đi với chị."
Tiểu Miêu Miêu không khỏi phân trần, rồi kéo Hoàng Lệ Lệ ra ngoài.
Cô ở nhà cũng rất buồn, nên muốn ra ngoài hóng gió.
Hai người đến địa chỉ đã được báo qua điện thoại.
Nơi đó là một cửa hàng bánh ngọt được trang trí rất đẹp đẽ. Các cô đẩy cửa ra, đi vào đã thấy cô gái đang ngồi trong tiệm.
Cô gái đó có mái tóc màu hạt dẻ, lúc này đang cúi đầu ảo não chọc vào bánh gatô trước mặt, cúi đầu lầm bầm gì đó, như đang nguyền rủa điều gì.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com