Trên máy bay.
Rõ ràng là tình trạng của Ngọc Mạn Nhu không ổn lắm. Hai mắt cô vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt nhợt nhạt, chẳng còn chút sức sống, ngay cả hai bàn tay cũng trở nên lạnh ngắt.
Hạ Lê Hân đặt cốc nước ấm vào lòng bàn tay của Ngọc Mạn Nhu, để sưởi ấm đôi bàn tay ấy: "Mạn Mạn, anh xin lỗi, chuyện lần này xảy ra quá bất ngờ."
Ngọc Mạn Nhu vẫn nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, đôi mắt mông lung, vô hồn.
"Rõ ràng anh có thể không đưa em lên máy bay mà."
Chẳng lẽ anh không biết rằng cô hận người đó sao?
"Ba anh... Muốn gặp em."
"Nhưng em không muốn gặp ông ấy." Ngọc Mạn Nhu nói xong, ngoảnh đầu sang một bên, nhắm mắt lại không thèm nhìn Hạ Lê Hân nữa: "Em mệt rồi, anh để em ngủ một lát."
Hạ Lê Hân chỉ đành thở dài một tiếng, lấy một tấm chăn đắp lên người của Ngọc Mạn Nhu.
"Em nghỉ đi."
....
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com