"Thật ngại quá, tôi bị dị ứng với cồn..."
Tô Văn Hạ chớp mắt: "Theo tôi biết, cô chỉ bị dị ứng với loại rượu có nồng độ cồn cao như rượu trắng hoặc rượu đỏ, loại cocktail này nồng độ cồn thấp lắm, chắc không sao đâu. Cô không coi tôi là bạn sao? Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau mà."
Lông mày của Ninh Hề Nhi không tự chủ được mà nhăn lại.
Hồi trước cô và Tô Vãn Hạ cũng không phải rất thân thiết. Vì sao cô ta lại mở miệng nói chữ "bạn" một cách tự nhiên như vậy chứ?
Tròng mắt Tô Vãn Hạ xoay tròn dưới ánh đèn xanh lam sậm đang liên tục lập lòe, khoác vai Ninh Hề Nhi, để ly rượu kề vào sát miệng cô, "Đến đây, một ly rượu thôi mà, không sao đâu."
Ninh Hề Nhi muốn tránh ra, lại kinh ngạc phát hiện sức lực của cô gái này... quá lớn.
Cô không thể thoát được, cuối cùng bị Tô Vãn Hạ ép buộc uống hết một ly rượu
"Ưm… ưm…"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com