Đổng Anh Lạc giả ngu, "Ơ kìa Hề Nhi, cậu đang nói gì vậy... Lần trước tôi cứu cậu thì coi như chúng ta huề nhau rồi cơ mà?"
Thời Man Vũ hiếu kỳ hỏi, "Anh Lạc, cô cứu cô ta bao giờ vậy?"
"Hu hu... lần trước tôi và Ninh Hề Nhi cùng lúc gặp phải một đám côn đồ, tôi bảo cô ấy mau chạy đi, không ngờ cô ấy chạy đi trước thật... Tôi suýt nữa thì bị đám côn đồ ấy làm nhục rồi... Bọn chúng... bọn chúng còn chụp ảnh khỏa thân của tôi nữa..." Đổng Anh Lạc chưa nói hết lời đã bật khóc, nhìn cô ta như vậy ai cũng thấy đau lòng. Cô ta vốn sinh ra đã có một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, nếu giả vờ đáng thương thì đừng nói là đàn ông, ngay cả Thời Man Vũ cũng bị cô ta lừa.
"Anh Lạc, cô đừng khóc mà... Ninh Hề Nhi! Tôi mặc kệ giữa hai người có thù hằn gì với nhau nhưng Anh Lạc thật sự đã cứu cô, sao cô có thể tính toán chi li từng chút một với cô ấy như vậy chứ? Uổng cho cái danh thiên kim đại tiểu thư của cô, thật đúng là không có chút gia giáo nào hết!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com