Một tiếng "Em gái", giống như một lời nguyền rủa, vờn quanh tai Ninh Hề Nhi, vang vọng một lúc lâu.
Em gái...
Em gái...
Không ngờ cậu ta lại... gọi cô là em gái!
Ninh Hề Nhi khó khăn hít một hơi thật sâu, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, cứng ngắc không nói nổi một câu.
Tại sao có thể như vậy...
Cổ họng cô nghẹn lại đặc sệt, nặng nề chát chát, mất một lúc lâu sau Ninh Hề Nhi mới run rẩy hỏi, "Cung Tu... Ý cậu là gì..."
Cung Tu mặc áo khoác măng tô màu đen càng tôn lên dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai với những đường nét góc cạnh, như được bàn tay của nhà điêu khắc bậc thầy tỉ mỉ đẽo gọt, đôi mắt phượng sóng sánh, sống mũi cao thẳng.
Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đằng sau gương mặt tươi cười đó là nỗi đau đặc quánh không thể che giấu nổi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com