Xem biểu diễn xong, thợ trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm cho Tô Tiểu Miêu. Sau đó cô lên xe mui trần cùng Cố Hạo Đình.
Vừa ra khỏi sân bay, Tô Tiểu Miêu đã thấy bên ngoài có rất đông người đứng xem. Hoa tươi giăng đầy hai bên đường, cứ mỗi một cây số, bồ câu lại được thả bay lên trời, thể hiện sự hòa bình và may mắn.
Điểm Điểm nhìn về chiếc xe chở các bạn nhỏ kia. Thẩm Thủy Mạt không hề ngồi, cô bé vừa đứng vừa nắm tay bạn nam, hai người nói cười vui vẻ.
"Em ở lớp lá hay lớp chồi?" Bạn nam hỏi.
"Lúc trước em ở lớp mầm, không lâu sau đó thì em không đi mẫu giáo nữa." Thẩm Thủy Mạt trả lời.
"Vì sao?" Bạn nam thắc mắc.
"Ba em nói, ba phải chuyển trường cho em. Bình thường cô giáo lớp em không cười, nghe nói em sắp chuyển trường, cô ấy liền cười tươi." Thẩm Thủy Mạt tỏ ra rất sợ hãi, còn mang chút tổn thương.
Bạn nam thấy vẻ mặt của cô bé quá sống động, trong lòng hơi ngứa ngáy.
"Vậy giờ em sắp chuyển đi đâu?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com