Tô Tiểu Miêu cảm thấy Cố Hạo Đình lạnh lùng hơn trước, cứ như toàn thân bị bảo phủ bởi băng tuyết vậy, trông nghiêm khắc hơn, vô tình hơn.
Nhan Diệc Hàm vội kéo tay cô ra ngoài. Bác Long đang bưng đồ ăn đứng ngoài cửa, là món chè đậu đỏ táo đỏ.
Tô Tiểu Miêu rất mẫn cảm với gừng tươi, dù có nấu lẫn với các loại khác, cô vẫn ngửi ra được trong bát chè đó có gừng.
Chẳng phải tổng thống từng nói vợ hắn - Hoắc Vi Vũ không thích vị gừng sao? Sao lại cố tình cho cô ấy ăn gừng? Hay là nấu lẫn với đậu đỏ táo đỏ để át vị và làm ấm cho cô ấy?
Bác Long gật nhẹ đầu với cô rồi bưng đồ ăn vào phòng.
Cố Hạo Đình ngồi bên giường, cầm bát chè, múc một thìa, thổi cho nguội rồi nhìn chằm chằm cô gái kia, bảo: "Để anh đút cho em ăn."
Tô Tiểu Miêu thấy hắn đối xử với Hoắc Vi Vũ khác hẳn với những người khác, trong lòng hơi khó chịu. Cô không nhìn họ nữa mà nói với Nhan Diệc Hàm: "Chúng ta đi thôi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com