"Không thu lại cái dù của tôi à?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
Cố Hạo Đình thoáng do dự.
"Bên dưới vẫn tối lắm, đằng nào chúng ta cũng còn nhiều thời gian, cứ thu lại đi, biết đâu có lúc dùng đến. Dù sao nó cũng không nặng." Tô Tiểu Miêu đề nghị.
Nếu chỉ có một mình, Cố Hạo Đình chắc chắn sẽ chọn mang càng ít đồ càng tốt. Nhưng bây giờ hắn phải dẫn theo một người nữa, nên cần suy xét đến sự an toàn của cô.
"Cũng được, có khi lại cần." Cố Hạo Đình dùng dao rạch dù, chia ra làm mấy mảnh rồi gập gọn lại. Hắn trượt dọc theo thân cây xuống dưới, loáng cái đã mất tăm mất tích trong bóng tối.
Mặt trời đã lên cao. Tô Tiểu Miêu đứng trên cây có thể cảm nhận ánh nắng le lói xuyên qua tầng lá dày cùng mùi thực vật đậm đặc của rừng rậm nguyên sinh.
Cô buộc dây dù quanh eo, từ từ trèo xuống dưới. Lúc chỉ còn cách mặt đất khoảng ba mét, cô chẳng nhìn thấy cành cây nào để đặt chân. Cố Hạo Đình ở bên dưới mở đèn pin di động, giúp cô nhìn rõ tình hình dưới đó.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com