"Đừng xuống dưới vội, chúng ta còn chưa biết tình hình dưới đấy thế nào, cứ ở tạm trên này sẽ an toàn hơn." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
"Tôi cũng có xuống được đâu." Tô Tiểu Miêu đùa: "Mặc dù tên là Tiểu Miêu, nhưng tôi không phải mèo thật."
"Chờ một lát." Cố Hạo Đình bình tĩnh lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở máy lên.
Tuy màn hình bị khóa, nhưng chỉ cần nhấn giữ nút dưới cùng là có thể mở đèn pin. Hắn chiếu đèn, kiểm tra xung quanh Tô Tiểu Miêu trước, thấy không có gì nguy hiểm mới xem xét tình hình quanh mình, cũng an toàn. Chẳng qua có mấy con muỗi đáng ghét cứ vo ve bên tai không dứt, nghe mà bực mình.
"Có sóng di động không?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
"Không. Tạm thời cô cứ ở yên đấy đã." Cố Hạo Đình đáp, dùng dao gọt hoa quả cắt đứt cà vạt buộc trên tay. Hắn dùng cà vạt cố định điện thoại trên cây để chiếu sang chỗ Tô Tiểu Miêu.
Có ánh sáng rồi, cô không sợ như lúc đầu nữa, dù sao bây giờ cũng nhìn được cảnh vật xung quanh.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com