"Xin lỗi anh." Hoắc Vi Vũ xin lỗi.
"Xin lỗi gì chứ, chưa nghe Nhan Diệc Hàm nói bởi vì sự xuất hiện của em mà cậu ta được đi du lịch nước M miễn phí sao? Bọn họ cảm ơn em còn không kịp ấy." Cố Hạo Đình cưng chiều nói.
Sở Thanh Vân nhoẻn miệng cười bí ẩn, "Cậu không giống Cố Hạo Đình mà tôi biết."
"Có thể cho cậu một cơ hội làm quen lại với tôi đấy." Cố Hạo Đình không khách sáo trả lời.
"Đã đủ kinh hãi lắm rồi. Thế mà tôi còn tưởng anh vẫn luôn thích tôi nên không có cảm giác với phụ nữ, xem ra rất có cảm giác là đằng khác." Sở Thanh Vân liếc bụng Hoắc Vi Vũ, nói đùa.
"Ha ha ha, nghe nói khi còn bé tư lệnh đã thích Hoắc Vi Vũ rồi." Nhan Diệc Hàm cười xen vào.
Bác Long cũng mím môi cười.
Cố Hạo Đình vẫn giữ vẻ lạnh lùng, "Hoắc Vi Vũ là để cho anh gọi đấy à? Gọi Cố phu nhân không được sao?"
"Được, Cố phu nhân, cục cưng của tư lệnh, bảo bối của tư lệnh, được rồi chứ?" Nhan Diệc Hàm hùa theo cách nói của tư lệnh.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com