"Ưm ưm ưm." Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra, thở hổn hển, nói: "Hạo Đình, chờ đã."
Hắn cúi nhìn cô với đôi mắt phủ sương mờ nhuốm đầy ham muốn. "Chờ cái gì?"
"Em muốn học võ." Hoắc Vi Vũ nói đầy kiên định.
Hắn hôn khẽ lên môi cô rồi bảo: "Khi nào về sẽ dạy em."
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười. Dường như Cố Hạo Đình càng ngày càng dễ tính.
Cô chủ động hôn hắn, đưa lưỡi vào trong khoang miệng khuấy đảo. Cố Hạo Đình lập tức ngậm lấy, nhưng cô lại nhanh chóng rút lui. Hắn gí trán cô: "Đúng là nghịch ngợm."
Cứ thế, hai người trao nhau từng nụ hôn, từ phớt nhẹ đến đắm say, ướt át, nóng bỏng.
Hoắc Vi Vũ không kiềm chế nổi, nắm chặt cánh tay hắn. Cơ thể rạo rực như muốn có thứ gì đó, rồi lại chẳng biết rốt cuộc là muốn gì. Cô nhíu mày khẽ gọi: "Hạo Đình…"
Tiếng gọi nũng nịu, yêu kiều ấy khiến hắn tê dại đến không chịu nổi.
"Ơi?" Hắn đáp.
Cô ngượng nùng không nói được, chỉ biết ôm eo hắn kéo sát vào người mình.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com