Tô Bồi Ân lạnh lùng nhìn bọn họ, vô cùng buồn chán đứng dậy, cụp mắt nói: "Xin lỗi tôi có việc phải ra ngoài." Y quay người, đi về phía toilet, gọi điện thoại.
Điện thoại Duật Cẩn đổ chuông. Ông ta đến cạnh cửa sổ nghe máy, hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi cũng đã nói theo ý ông rồi, ông cũng được như ý mình, đừng quên thứ tôi muốn." Tô Bồi Ân lạnh giọng, ánh mắt băng giá.
Duật Cẩn tươi cười, "Tôi cho rằng, chúng ta có cùng mục tiêu, tôi không phản đối các cậu, dựa vào năng lực của cậu thì dễ như trở bàn tay."
Tô Bồi Ân cảm thấy bực mình, cảnh cáo: "Đừng có động vào Hoắc Vi Vũ."
"Nó là con gái tôi, sao tôi có thể làm hại con bé được?" Duật Cẩn cười cười nói nói.
"Hừ." Tô Bồi Ân cười khẩy một tiếng đầy vẻ châm biếm. Y đã sớm làm giám định huyết thống cho Hoắc Vi Vũ và Duật Cẩn. Hai người này chẳng có quan hệ thân thích gì cả. Duật Cẩn nói như vậy chẳng qua là vì muốn lôi kéo y. Y hiểu lòng dạ Duật Cẩn.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com