Hoắc Cương Liệt sợ run cả tay, hồn vía bay sạch. Lão cảm thấy lời Cố Hạo Đình nói là thật. Nếu Hoắc Vi Vũ chết, hắn nhất định sẽ khiến bọn họ chôn cùng.
"À ừm, Tư lệnh này, tôi sẽ đưa địa chỉ nơi Tiểu Vũ xuất hiện cuối cùng trước khi mất tích cho ngài, có lẽ sẽ có manh mối. Nơi đó tương đối khó tìm, tôi gửi bản đồ cho ngài." Hoắc Cương Liệt nói mà run bần bật.
"Còn không mau lên." Cố Hạo Đình ra lệnh, sau đó cúp điện thoại.
Hoắc Cương Liệt mở danh thiếp ra, chụp ảnh lại. Hoắc Thuần giật điện thoại của lão: "Ông làm gì thế?"
"Mau đưa điện thoại cho ông." Hoắc Cương Liệt nóng nảy kêu lên.
"Ông muốn gửi bản đồ cho ai?" Hoắc Thuần giấu điện thoại ra sau lưng.
"Cố Hạo Đình nói, nếu Hoắc Vi Vũ chết, chúng ta sẽ bị chôn cùng. Nó ở trên đảo hai hôm rồi, nếu còn không đi đón, chưa biết chừng nó chết thật đấy." Hoắc Cương Liệt túm lấy tay Hoắc Thuần, cướp lại điện thoại.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com