"Xí." Hoắc Vi Vũ cười khẩy một tiếng: "Thím anh tới, sao tôi phải đi ăn tối với anh? Tôi chỉ là giúp việc nhà anh, chứ không hề bán cho anh."
"Cô không đi cũng được, hủy bỏ thỏa thuận đi. Giữ hai kẻ ăn hại lại tôi còn đang lo cho công ty của mình kia kìa." Tô Bồi Ân nói với vẻ chẳng hề gì, đóng máy tính lại.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, thở dài một hơi, điều chỉnh tâm trạng bực bội của mình.
"Tôi biết rồi, mấy giờ?" Hoắc Vi Vũ đành thỏa hiệp.
Tô Bồi Ân mỉm cười, đi về phía cô: "Cô biết thím tôi là ai không?"
"Làm sao mà tôi biết được?" Hoắc Vi Vũ buột miệng nói.
"Nhất phẩm phu nhân nước M, hoàng hậu - vợ của quốc vương." Tô Bồi Ân đáp.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô nhớ ra Tô Bồi Ân từng nói với mình bố của y là em trai của quốc vương.
"Vậy thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Mặc dù đối phương có thân phận cao quý, nhưng cô không cầu cạnh người ta việc gì, nên không cần phải khiêm nhường.
"Cô ăn vận quá giản dị." Tô Bồi Ân bình luận.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com