"Tiểu Vũ, ngủ chưa?" Tin nhắn của Cố Hạo Đình rất đơn giản.
Hoắc Vi Vũ nhìn thời gian, tin này được gửi tới vào ba giờ sáng.
Thực ra hắn muốn gọi điện cho cô, nhưng vì cô ngủ thiếp đi rồi nên không gọi nữa sao?
Lúc ấy hắn còn chưa ngủ, sáng sớm ngày ra mà cô đã làm phiền hắn nghỉ ngơi thì thật chẳng ra gì.
Hoắc Vi Vũ ném điện thoại lên giường, đánh răng rửa mặt rồi ra vườn hoa khách sạn chạy bộ.
Chạy được ba vòng, cô thấy Tăng Khải Kỳ cũng đi ra từ cửa sau khách sạn.
Anh ta mỉm cười với Hoắc Vi Vũ, nụ cười có vẻ xa cách: "Chào buổi sáng, không ngờ em cũng chạy bộ buổi sáng."
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, cùng chạy đi."
Tăng Khải Kỳ vừa mừng vừa sợ, vừa chạy bên cạnh cô vừa nói: "Trước đó anh xem tin trên mạng, họ nói em cứu được cậu Duật Nghị nên được chọn làm vợ cậu ấy, có thật không vậy?"
"Anh thấy sao? Nếu là thật thì anh có thể gặp tôi ở đây không?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng né tránh chủ đề này.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com