Khi tàu sắp đến thủ đô, Hoắc Vi Vũ mở mắt ra.
"Đói không?" Ngụy Ngạn Khang ân cần hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu.
"Anh mua sinh tố cho em đây, uống vào cho khỏe." Ngụy Ngạn Khang vặn mở nắp bình.
Hoắc Vi Vũ chống tay lên đầu, lạnh nhạt liếc Ngụy Ngạn Khang: "Cố Kiều Tuyết có biết anh đi theo tôi đến thủ đô không?"
Ngụy Ngạn Khang hơi khựng lại, cười khổ đáp: "Anh không muốn nhắc đến cô ta."
"Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân lắm nỗi sầu lo. Anh tôn trọng người ta thì người ta mới tôn trọng anh. Thích là tình cảm đến từ hai phía." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
"Có phải em không biết tính tình tiểu thư của cô ta đâu. Anh không hề có chỗ đứng trong nhà cô ta. Cô ta còn không cho anh lên bàn ăn cơm nữa kìa. Anh đưa cô ta về nhà, động một tí là cô ta lật bàn quăng bát, làm cả mẹ anh bị thương. Anh thực sự không tài nào chịu nổi." Ngụy Ngạn Khang phàn nàn.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com