Cố Hạo Đình mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là những dấu móng tay hằn sâu, có vết còn khảm vào da thịt đến túa máu. Có trời mới biết hắn phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể giữ được vẻ mặt lạnh lùng. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà để cho cô nói ra. Tiếc rằng cô đã chẳng còn gì để nói nữa.
Cố Hạo Đình nhắm mắt lại, đôi mày kiếm nhíu chặt, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra hắn đang cố gắng kìm nén ngọn lửa sắp sửa bộc phát của chính mình.
"Hạo Đình." Dennis Sophie quay về, hỏi với vẻ hóng chuyện: "Thì ra bạn trai cũ của cô ấy là em rể anh, bảo sao em lại thấy thái độ của cô ấy với anh kì lạ như vậy."
Cố Hạo Đình mở to mắt, lạnh nhạt đứng lên, liếc nhìn Dennis Sophie: "Tôi không muốn nói đến cô ta. Ra ngoài chạy bộ đây."
"Muộn lắm rồi anh." Dennis Sophie nũng nịu nói.
Cố Hạo Đình đi qua chỗ cô ta, chạy thẳng ra bên ngoài như một con báo săn rồi biến mất trong màn đêm đen đặc.
Dennis Sophie thở dài.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com