"Ném đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn. Hắn nhìn lại cô với gương mặt vô cảm, đôi mắt đen sâu thẳm khó dò, điềm tĩnh lại ung dung, thấp thoáng bóng dáng cao nhân thong dong chỉ điểm giang sơn.
Mắt cô hoe đỏ, thoáng chút tủi thân, hờn trách rồi lại bất lực. Có lần nào cô ném mà đá nảy lên được đâu, thua là cái chắc. Hắn làm thế này… là cố tình đẩy cô vào vòng tay Tô Bồi Ân.
Chẳng phải Tô Bồi Ân từng nói lúc trước Cố Hạo Đình cảnh cáo hắn sao? Thôi, có lẽ là Tô Bồi Ân ăn nói lung tung rồi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, hít sâu một hơi, từ từ xoa dịu nỗi bi thương trong lòng. Hắn đã không cần cô, không còn để tâm tới cô nữa rồi.
Tô Bồi Ân cầm một viên đá, tiện tay ném bừa một phát, viên đá nảy lên năm lần rồi chìm xuống hồ.
Hoắc Vi Vũ lúc này cũng bất chấp, nhặt một viên đá lên, chuẩn bị ném thẳng xuống hồ. Cố Hạo Đình lại đột nhiên cầm tay cô, lòng bàn tay ấm áp mang theo cảm giác quen thuộc ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com