"Anh sẽ tìm giúp em, dù có phải lật tung cả thế giới lên cũng sẽ tìm được cho em." Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Có được lời hứa của hắn, cô yên tâm rồi. Giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian mà thôi.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt mình, tình cảm ngọt ngào dâng đầy cõi lòng trống trải, bật tiếng khen: "Cố Hạo Đình, anh mặc quân phục đẹp trai quá đi mất."
Hắn nhìn cô, hai mắt sáng rực lên. Hắn đợi cô hai mươi mấy năm, chỉ chờ có một câu nói này thôi. Nếu không phải vì vậy, thì cớ gì hắn lại đặc biệt yêu cầu con cái quân nhân trong quân khu đến tham gia lễ phong quân hàm kia chứ?
Chỉ nhờ một câu nói này của cô mà bao nhiêu phiền muộn của hắn đều tan thành mây khói. Trong ánh mắt dần dần ngập tràn ánh sáng rực rỡ muôn màu.
"Lần sau anh sẽ mặc quân trang rồi 'làm', để em ghi nhớ cho kĩ dáng vẻ đẹp trai nhất của anh." Cố Hạo Đình xấu xa nói.
Hoắc Vi Vũ đỏ bừng cả mặt. Hắn nói câu hư hỏng quá!
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com