Hoắc Vi Vũ thấy căng thẳng, hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay cũng từ từ siết lại.
Duật Nghị đứng chắn trước mặt cô, hai tay bịt tai cô lại, làm khẩu hình miệng: "Đừng nghe, đừng nhìn."
Đầu óc Hoắc Vi Vũ cực kỳ rối loạn, tai như ù đi. Phải rồi, cô không nên nghe, không nên nhìn, cũng không nên nghĩ gì cả. Cô buồn bã rũ mắt, tự nhủ rằng chỉ cần hoàn toàn tin tưởng Cố Hạo Đình là được rồi.
Cố Hạo Đình vẫn giữ vẻ lạnh lùng tựa băng sương, xuống khỏi sân khấu, đi tới trước mặt họ. Hoắc Vi Vũ sửng sốt ngẩng lên nhìn hắn.
"Cảm phiền tránh ra cho, các người đang cản đường tôi." Cố Hạo Đình lạnh lùng cất tiếng, nhìn chằm chằm vào cô.
Hoắc Vi Vũ ngớ người, nhìn xung quanh, thấy không gian rất rộng thoáng. Rồi cô chợt hiểu ra, vội vàng gạt tay Duật Nghị, lùi lại một bước.
Cố Hạo Đình đi đến giữa cô với Duật Nghị thì dừng lại, liếc Hoắc Vi Vũ rồi nói với giọng quái gở: "Không có tay à?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com